Thư Dư vui sướng, vội nhận lấy cung nỏ.
Dựa theo Mạnh Duẫn Tranh nói, trên cổ tay trái cột chắc. Trong nháy mắt cổ tay cảm thấy có chút nặng, còn hơi cứng đờ không quá linh hoạt.
Mạnh Duẫn Tranh lại đem nỏ tiễn lắp vào cho nàng, hai người đi vào trong viện, nhắm một khối gỗ hình tròn ngay cách đó không xa, nhẹ nhàng nhấn một cái.
‘ hưu ’ một tiếng, Thư Dư rõ ràng cảm giác được lực đạo mạnh mẽ đè ép xuống cổ tay một chút, c khi bắn nỏ tiễn phía trước ra càng là thật sâu chui vào bên trong khối gỗ.
Thư Dư mắt sáng rực lên, “Thứ này dùng khá tốt.”
Mạnh Duẫn Tranh tìm tìm, lại lấy ra một cái, cũng mang lên cổ tay mình.
Thư Dư sửng sốt, “Huynh cũng chuẩn bị cho mình một cái à?”
“Ừ, ta biết nàng muốn vào núi, ta đi cùng nàng.” Mạnh Duẫn Tranh hiển nhiên càng quen thuộc với cung nỏ này hơn, thành thạo đem nỏ tiễn bắn về phía khối gỗ, hai mũi tên trực tiếp tách khối gỗ kia thành hai nửa.
Thư Dư vốn muốn tiếp tục bắn đột nhiên dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, “Huynh, Huynh muốn đi cùng ta?”
“Đúng vậy, ít nhiều gì hẳn là cũng có thể giúp chút việc.”
Thư Dư nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, chỉ bằng thân thủ kia của huynh, còn chỉ là giúp chút việc sao? Sợ là toàn bộ lão hổ đều có thể bị huynh đánh hạ thì có.
Mạnh Duẫn Tranh cười cười, “Hơn nữa nàng vào núi, chỉ có thể sử dụng cung tiễn, nỏ tiễn này, sợ là không tiện bại lộ ra.”
Nỏ tiễn dù sao cũng là binh khí, Đại Túc triều đối với thứ này quản lý thật ra cũng không quá nghiêm khắc, chỉ cần không phải lực sát thương thật lớn, người thường cũng có thể sử dụng.
Về phần cân nhắc lực sát thương lớn hay không, không gian có thể thao tác trong này khá nhiều. Ít nhất Mạnh Duẫn Tranh chuẩn bị cái này, tuyệt đối đạt đến trình độ sắc bén của binh khí.
Nhưng cái này có thể cho người thường dùng, cũng không đại biểu có thể cho phạm nhân dùng.
Nếu như phạm nhân đều có thể sử dụng nỏ tiễn, vậy không phải sẽ rối loạn sao? Thư Dư các nàng đi săn, cung tiễn đều không phải loại quá sắc bén.
Thư Dư trước mắt chính là phạm nhân, Mạnh Duẫn Tranh chuẩn bị cho nàng nỏ tiễn, là để nàng phòng ngừa vạn nhất. Nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, cũng có thể kịp thời bảo mệnh, kỳ thật ngày thường cơ hội có thể sử dụng rất ít.
Nhưng vào núi đánh hổ, tỷ lệ dùng đến nỏ tiễn gần như là trăm phần trăm. Cố tình Thư Dư không phải hành động một mình, cùng nàng hợp tác còn có đám người Mã Lộc nữa.
Để cho bọn họ nhìn thấy Thư Dư dùng nỏ tiễn, tất nhiên sẽ nhiều ra rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Mạnh Duẫn Tranh đi theo thì thuận tiện hơn nhiều, cho dù thời điểm khẩn cấp Thư Dư bắn nỏ, chỉ cần đẩy đến trên đầu hắn thì không có việc gì.
Thư Dư nghe hắn phân tích, dần dần có chút tâm động.
Mạnh Duẫn Tranh cất nỏ tiễn đi, đột nhiên tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói, “Ta đoán, nàng hẳn là còn chưa nói với lão thái thái chuyện nàng muốn vào núi đánh hổ đúng không? Có ta đi theo, lão thái thái có phải có thể yên tâm một chút rồi không?”
Xong rồi, Thư Dư hoàn toàn bị thuyết phục.
Nàng lúc trước đã dặn dò Phương Hỉ Nguyệt hay lắm, bảo nàng cùng cha mẹ thương lượng cho tốt, nhưng chính Thư Dư thật đúng là không dám nói cùng lão thái thái chuyện này.
Thư Dư nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, thấy hắn bộ dáng đã định liệu trước, chậc chậc hai tiếng, nói, “Thôi được rồi.”
Sau đó, nàng liền cầm nỏ tiễn đi thuyết phục lão thái thái.
Lão thái thái vừa nghe đánh lão hổ, sợ tới mức giật mình, quả nhiên không đồng ý.
Thư Dư triển lãm vũ khí mạnh mẽ trong tay cho bà một lần mà bà vẫn lắc đầu như trước, sau đó Mạnh Duẫn Tranh lại đây.
Lão thái thái, “……” Bà đồng ý.
Thư Dư liền rất không thể lý giải, vì sao chứ? Mạnh Duẫn Tranh chỉ nói có một câu ‘ Cháu đi cùng nàng ’, lão thái thái chỉ rối rắm có một cái, sau đó yên tâm luôn?