TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 633: Nhị Cô Nương Không Còn

Thư Dư quay đầu liếc mắt nhìn hắn, ngay sau đó buông đồ trong tay xuống, cười nói, “Tất nhiên là thứ có thể giúp ta rời khỏi Tây Nam này rồi.”

Triệu Tích ánh mắt sáng lên, “Có thể giúp cô thoát khỏi lưu đày thì thứ này hiển nhiên là phải không đơn giản nha, tác dụng không lớn, hiệu quả cũng không lớn.”

“Yên tâm, thứ này làm ra được, chính là một thứ ích nước lợi dân.” Thư Dư vỗ vỗ tay đứng dậy, “Đến lúc đó, cũng đủ triệt tiêu ‘ hành vi phạm tội ’ của ta rồi.”

Hơn nữa, nàng vốn dĩ cũng không có tội gì, thậm chí còn không phải người Thư gia.

Triệu Tích tức khắc trở nên mong đợi, ai biết Thư Dư xoay người liền vươn tay về phía hắn, “Nỏ tiễn của ta lấy về chưa?”

“Không có.” Triệu Tích lắc đầu, “Còn chưa làm xong, chờ ngày mai A Duẫn tự mình đưa lại đây cho cô.”

Dù sao cứ trong ba ngày chuẩn bị xong là được.

Triệu Tích hỏi nàng, “Cô thật đúng là chuẩn bị vào núi đánh đại trùng đấy à?”

Thư Dư gật đầu, “Ta muốn nghỉ phép. Hơn nữa hôm nay ta đã cùng bọn Mã Lộc vào núi rồi, bọn họ xác thật có chút bản lĩnh. Nếu như phối hợp tốt, kế hoạch hoàn thiện, cũng không phải không thể làm được.”

“Rất nguy hiểm.”

Thư Dư buồn cười, “Vào núi đi săn thì không có chuyện không nguy hiểm, chính ngươi không phải cũng thường xuyên leo núi hái thuốc sao?”

Nói thì nói như vậy, nhưng hắn đây không phải là do cuộc sống bức bách sao?

Triệu Tích thở dài lắc đầu, xoay người về phòng.

Tới tầm chạng vạng, Thư Dư cơm nước xong đang đi lại tiêu thực, liền thấy Hầu di nương mang theo lục cô nương vô cùng lo lắng lại đây.

Thư Dư ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, giờ này các nàng hẳn là vừa trở về chứ? Không cần làm cơm sao?

Cũng may, nhà mình còn có mấy cái bánh bao đang hâm nóng.

Thư Dư lấy lại đây đưa cho các nàng, Hầu di nương ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng, nàng cũng không phải một hai phải tới cửa vào giờ này, chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, cũng bất chấp nhiều như vậy.

Bởi vì……

“Nhị cô nương không còn.”

Hầu di nương thấp giọng nói một câu, “Cũng không biết là khi nào thì đi, chúng ta vừa mới làm xong việc về đến nhà, liền nghe được Tiết di nương la lên một tiếng, nói người không còn thở nữa. Sau đó những người Thư gia khác đều vọt vào phòng chất củi, liền nhìn thấy Nhị cô nương người đều đã cương cứng.”

Thư Dư uống nước động tác ngừng một lát, sau đó lại yên lặng giơ lên, để sát vào bên môi.

Sau một lúc lâu, gật gật đầu, “Ta cũng đoán là chỉ hai ngày này.”

Nhị phu nhân có thể chịu đựng nàng đến bây giờ, đã là cực hạn.

“Vậy hậu sự của nàng ta thì liệu lý như thế nào?”

“Phạm nhân Chính Đạo thôn nếu đã chết đều là quan phủ thống nhất xử lý.” Cho nên Thư gia đại phu nhân đã đi thôn trang bên kia tìm quan sai lại đây, lúc này, sai gia chắc cũng đã tới rồi.

Thư Dư đứng lên, “Đi, chúng ta cũng qua đó nhìn xem.”

“Ân.”

Thư Dư cùng lão thái thái nói một tiếng, liền theo Hầu thị và lục cô nương đi Thư gia.

Quả nhiên, quan sai đã tới, còn mang theo hai bà tử nâng cáng.

Chính Đạo thôn người chết là chuyện bình thường, xung quanh cũng không có người ra xem, lúc Thư Dư đến, trong viện chỉ có người Thư gia.

Thi thể Nhị cô nương bị nâng ra từ phòng chất củi, quan sai dẫn theo người trực tiếp nâng đi, cũng không biết là sẽ ném đến bãi tha ma hay là hoả táng.

Thư Dư bớt thời giờ nhìn thoáng qua nhị phu nhân, đối phương vẻ mặt đại thù đã báo được giải thoát.

Thư Dư thu hồi ánh mắt, tiếp theo nháy mắt liền thấy được Tiết di nương nằm ở phòng chất củi.

Nàng, “……”

Sao lại thế này? Tiết di nương sao lại mặt mũi bầm dập ngủ ở phòng chất củi?

Thư Dư kéo Hầu thị một chút, chỉ chỉ bên trong, “Sao lại thế này?”