TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 631: Hợp Tác

Vừa ra khỏi cửa, Thư Dư liền cùng Phương Hỉ Nguyệt nói chuyện tối qua Mã Lộc tìm mình nói muốn đi vào núi sâu đánh lão hổ.

Phương Hỉ Nguyệt nghe xong đều ngây ngẩn cả người, “Đánh đại trùng?”

Nàng trước nay cũng chưa nghĩ tới, nhất thời thế nhưng không có chủ ý, “Vậy, A Dư cô nghĩ như thế nào?”

“Ta thật ra muốn đi thử một lần, những phần thưởng khác ta không có nhiều hứng thú lắm, nhưng mà có thể nghỉ phép hai ngày rời khỏi Chính Đạo thôn, được thưởng đi ra ngoài một chút, với ta mà nói vẫn thực mê người.”

Phương Hỉ Nguyệt giật mình, kỳ thật đối với nàng thì ngược lại, được nghỉ phép hai ngày với nàng dụ hoặc không lớn, nàng đến cả Chính Đạo thôn còn không quen thuộc, càng đừng nói đi ra ngoài đến địa phương khác. Nhưng mà sau khi đánh được đại trùng, có nhiều lương thực hơn thậm chí là khen thưởng tiền bạc, nàng xác thật rất cần.

Phương gia hiện giờ thật là nghèo rớt mồng tơi, cũng chỉ mới hai ngày này nàng cùng A Dư phối hợp tốt, đánh được nhiều con mồi, có thể đổi vài thứ. Nhưng Chính Đạo thôn, người có thể đổi đồ không nhiều lắm, hơn nữa phân lượng cũng rất ít.

Nếu như trong tay có bạc, nàng có thể nhờ người đi trấn trên hoặc là huyện thành mua chút vật phẩm cần thiết.

Hơn nữa có bạc, bạc nhà bọn họ thiếu quan phủ, cũng sẽ có thể trả được bớt.

Nghĩ nghĩ, Phương Hỉ Nguyệt cũng thấy tâm động.

Bởi vậy nàng ngẩng đầu, ánh mắt hơi hơi lập loè, “Vậy, chúng ta đi nhé?”

“Không vội quyết định, Mã Lộc bọn họ ba ngày sau mới có thể vào núi, tối nay cô đi hỏi cha mẹ cô trước đi đã rồi lại nói.” Vạn nhất Phương phụ Phương mẫu không đồng ý, vậy Phương Hỉ Nguyệt cũng không ra được.

“Được.”

Hai người vừa nói, vừa đi tới chân núi.

Sau đó, Thư Dư phát hiện cảnh tượng giống ngày hôm qua lại xuất hiện ở sau người.

Vài đội ngũ lại đi theo phía sau các nàng.

Hiển nhiên, hôm nay các nàng không thể làm lại trò chũ. Có lẽ các nàng ở bên ngoài đi lại trì hoãn nửa canh giờ, những người này cũng sẽ không lại mắc mưu.

Cũng may, rất nhanh đã có người tiến lên vài bước, nói với Thư Dư, “Lộ cô nương, muốn cùng nhau vào núi, đánh con mồi lớn không?”

Nói chuyện chính là Mã Lộc, tuy rằng Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt còn chưa đáp ứng ba ngày sau vào núi đánh hổ, nhưng cũng không ảnh hưởng mọi người trước tiên quen thuộc thủ đoạn lẫn nhau, cân nhắc bản lĩnh của đối phương, dung hợp tính tình hai bên.

Thư Dư nghĩ nghĩ, cùng Phương Hỉ Nguyệt nhìn nhau một cái, đồng ý.

Các nàng nhanh chóng theo đám người Mã Lộc vào núi sâu, những người khác thấy thế, chỉ có thể đánh mất tính toán tiếp tục đi theo các nàng, từng người đi theo đội ngũ đến chỗ khác.

Tiến vào núi sâu, Thư Dư hai người cơ hồ cũng chưa nói như thế nào nói chuyện.

Dọc theo đường nà có người đội ba đi đầu, hai người liền dứt khoát mượn cơ hội quan sát thêm địa hình hoàn cảnh bên này.

Mã Lộc thường thường nhìn về phía các nàng, thấy các nàng hình như không có chỗ phát huy tay nghễ, nghĩ nghĩ, đưa mắt ra hiệu cho những người khác, để bọn họ tạm thời thu lại chút.

Hắn xem như đã nhìn ra, vài người trong đội ngũ của mình, ở trước mặt hai vị cô nương, phi thường có mong muốn biểu hiện.

Tuy trên mặt không có biểu cảm gì, miệng cũng chưa nói cái gì, nhưng…… Tinh thần mười phần.

Nhưng như vậy không được đâu, hắn tìm hai vị cô nương tới, cũng không phải là để cho bọn hắn biểu diễn, là muốn biết thực lực của các nàng.

Có Mã Lộc cảnh cáo, đội viên khác sau khi đánh hạ một con sơn dương, rốt cuộc thu liễm lại, không hề vọt lên phía trước nữa.

Thư Dư từ trước đến nay là người nhạy bén, vừa thấy đã hiểu.

Vừa lúc, nàng cũng đã xem xét địa hình này tương đối rồi, cũng là lúc bắt đầu làm việc. Các nàng vốn dĩ cũng không phải tới cọ kinh nghiệm trốn sau lưng người khác.

Thư Dư kéo Phương Hỉ Nguyệt một chút, người sau lập tức gật đầu, bắt đầu nghiêm túc xem xét dấu vết trên mặt đất.