TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 622: Đội Ngũ Đi Theo Phía Sau

Nhị cô nương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn Thư Dư.

Nàng biết? Nàng như thế nào lại biết?

Thư Dư đối với nàng ta cười cười, sau đó xoay đầu, cầm lấy cánh tay Đại Nha, nói, “Tỷ, chúng ta đi thôi, bà nội ở nhà hẳn là chờ sốt ruột rồi.”

Đại Nha gật đầu, nàng cũng liếc mắt nhìn Nhị cô nương một cái, đối với người muốn hại muội muội mình không dậy nổi một chút thương hại, cho dù nàng nhìn sắp chết, Đại Nha cũng cảm thấy đây là nàng tự làm tự chịu.

Tỷ muội hai người rời đi, Nhị cô nương ngơ ngẩn nhìn bóng dáng các nàng đi xa, ánh mắt ảm đạm, tuyệt vọng nằm trở về trên giường.

Nàng biết, chính mình xong rồi.

Cách đó không xa nhị phu nhân híp mắt nhìn kho hàng một cái, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Bà ta cảm thấy, có lẽ bà ta cho Nhị cô nương thời gian vẫn là quá nhiều.

Hai tỷ muội Thư Dư trở về nhà, vào lúc ban đêm, ba tỷ muội nằm ở trên một cái giường thì thầm.

Cho đến khi Tam Nha nhịn không được buồn ngủ quá ngủ mất thì mới dừng lại, chẳng qua, Đại Nha lại gắt gao cầm tay Thư Dư.

Thư Dư khó hiểu nhìn nàng, Đại Nha lại cười cười, lắc đầu, “Không có việc gì.”

Nàng hôm nay là lần đầu tiên tiếp xúc với người Thư gia, cũng lần đầu tiên kiến thức được tình cảm lạnh nhạt của người Thư gia kia.

Sống trong bầu không khí tranh đấu gay gắt như vậy, Đại Nha gần như có thể đoán được tình cảnh của A Dư như nào.

Nàng vô cùng may mắn, A Dư về nhà, các nàng tương nhận.

Thư Dư là bên trái trong lòng ngực ôm Tam Nha, bên phải tay nắm tay Đại Nha đi ngủ.

Ngày hôm sau, nàng vẫn lên chuẩn bị lên núi đi săn.

Đại Nha thức dậy so với nàng sớm hơn, đã giúp đỡ lão thái thái làm xong cơm sáng.

Thư Dư mặc xong quần áo, hỏi nàng, “Tỷ, hôm nay tỷ về huyện thành à?”

Đại Nha lắc đầu, “Không về, ta ở đây thêm một ngày nữa, ngày mai lại trở về.”

“Vậy được rồi, buổi tối muội tranh thủ đổi con thỏ hoang về.”

Đại Nha dặn dò nàng, “Đổi thỏ hoang hay không không quan trọng, chính muội chú ý an toàn ấy, đánh đủ con mồi liền trở về, đừng đi sâu vào trong núi, quá nguy hiểm.”

“Muội biết rồi.”

Thư Dư nhận lấy túi nước cùng đồ ăn trưa, liền tinh thần phấn chấn đi ra cửa.

Nàng tới không sớm cũng không muộn, lúc tới thôn trang thì những người này đều đã tới.

Nhìn thấy Thư Dư, ánh mắt những người này lập tức trở nên vi diệu.

Nghĩ đến đầu hươu hôm qua, bọn họ lại đối mặt Thư Dư liền không có cái loại coi thường như hôm qua.

Thư Dư coi như không nhìn thấy, nàng dựa vào một bên, chờ Phương Hỉ Nguyệt lại đây.

Chờ đến khi người đều tới đủ, quan sai mới ra, để cho bọn họ đi vào chọn công cụ.

Nhìn thấy Thư Dư chọn cung tiễn, những người đó không khỏi nheo mắt lại. Đúng rồi, ngày hôm qua con hươu kia, xác thật là bị mũi tên bắn trúng.

Không nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng còn biết kéo cung bắn tên, thật là đáng tiếc, nhìn lầm.

Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt đi ra ngoài, người sau vẫn chọn dây thừng.

Đừng nhìn dây thừng giống như không có tính công kích gì, nhưng mà có thể trói con mồi, cũng có thể làm bẫy rập, chỉ cần vận dụng thích đáng, hiệu quả tốt vượt qua sức tưởng tượng.

Hai người vừa đi đến chân núi vừa nói chuyện phiếm, Thư Dư hỏi nàng tình hình của Phương phụ.

Phương Hỉ Nguyệt thật cao hứng, “Cha ta đã tốt hơn rất nhiều, nửa đêm xác thật sốt cao, nhưng mà có thuốc của Lộ đại phu cho, uống xong không bao lâu liền hạ sốt. Sau khi phát sốt hai lần thì vẫn luôn ngủ tới buổi sáng. Sau khi ta dậy thì cha ta cũng tỉnh, còn có thể ăn được một chút.”

Nàng nói xong, lại đối với Thư Dư nói lời cảm tạ.

Thư Dư cười nói, “Cha cô không có việc gì, cô cũng có thể an tâm đi săn.”

“Ân.” Phương Hỉ Nguyệt nhiệt tình mười phần.

Nhưng mà chờ khi tới chân núi, các nàng lại phát hiện phía sau có vài đội ngũ đi theo.