Phương phụ kinh ngạc nhìn nữ nhi đột nhiên về nhà, ngẩn người, ngón tay lặng yên nắm chặt.
Hắn cho rằng lúc này thê nữ đều ở bên ngoài làm việc, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không về.
Cho nên sau khi tỉnh lại, nghĩ đến tối hôm qua nghe lén được hai người bọn nàng đối thoại, biết hai mẹ con hiện tại áp lực có bao nhiêu lớn, biết các nàng mỗi bữa cơm chỉ ăn một cái bánh bao lương thực thô, chính là vì tiết kiệm được một chút thức ăn tương lai đi thỉnh đại phu cho hắn.
Phương phụ biết chính mình là người làm liên lụy, vết thương trên người càng ngày càng nghiêm trọng, hắn rõ ràng cảm giác được sinh mệnh của mình đang dần trôi đi.
Cùng với kéo thân mình tàn phá như vậy liên lụy các nàng, còn không bằng chết sớm siêu sinh sớm, dù sao cũng sống không được bao lâu, cần gì phải tăng áp lực cho các nàng?
Cho nên Phương phụ suy nghĩ thật lâu thật lâu, lúc này mới hạ quyết tâm, tính toán xong hết mọi chuyện, liền từ trên giường lăn xuống.
Ai biết, nữ nhi ngày xưa đều phải trời tối mới trở về, đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng.
Phương Hỉ Nguyệt đỡ Phương phụ một lần nữa nằm về trên giường, xoay người rót nước cho hắn.
Nàng còn không biết quyết tâm của phụ thân, chỉ cho rằng hắn là không cẩn thận ngã xuống giường, cho nên vừa đút nước cho hắn vừa hưng phấn nói sự tình hôm nay phát sinh.
“Cha, ta hôm nay thật đúng là quá may mắn. Ta gặp được một vị cô nương, nàng họ Lộ, nàng trước cũng là ở đất hoang bên kia làm việc, nhưng mà hiện tại cùng ta đi săn trong núi. Nàng biết bắn tên, hơn nữa tài bắn cung rất lợi hại. Chúng ta hôm nay chỉ là ở bên ngoài đi một chuyến, kết quả săn được gà rừng thỏ hoang không nói, còn săn được cả một con hươu.”
Phương phụ uống nước xong, nghe vậy ngây ngẩn cả người, “Các ngươi săn được cả con hươu?”
“Đúng vậy, chỉ bằng hai người chúng ta. Ta tìm được tung tích con hươu, A Dư kéo cung bắn tên, cho nên chúng ta canh giờ này cũng đã hoàn thành lượng con mồi phải đánh hôm nay, nâng con hươu về thôn trang rồi. Sai gia chẳng những đã phát lương thực, còn cho nhiều thêm mấy con gà. Cha, tối nay chúng ta ăn một bữa ngon.”
Phương phụ có chút hoảng hốt, chỉ bằng hai cô nương, thế nhưng vào giờ này, đã săn tới con hươu cùng gà rừng thỏ hoang?
Cũng không biết nên nói các nàng vận khí tốt, hay là thực lực mạnh mẽ nữa.
Phương Hỉ Nguyệt tiếp tục nói, “Nhưng mà, ta vui mừng nhất còn không phải cái này. Cha, A Dư nói cho ta, nói ca nàng là một đại phu y thuật rất tốt, nàng đáp ứng nhờ ca ca nàng tới xem vết thương khai dược cho cha rồi. Chỉ là ca nàng hiện tại đi huyện thành, đến buổi tối mới trở về. Cho nên cha, cha chờ một chút, tới buổi tối, liền có đại phu xem vết thương cho cha rồi. Thù lao chính là nửa con gà, đây là A Dư nói. Kỳ thật ta cảm thấy nàng có chút thiệt thòi, nhưng mà không sao cả, A Dư nhỏ hơn ta, về sau lúc đi săn, ta lại chiếu cố nàng nhiều hơn chút vậy.”
Phương phụ càng thêm kinh ngạc, “Đại phu?”
“Đúng vậy.” Phương Hỉ Nguyệt cao hứng gật gật đầu, “Cha nghỉ ngơi cho tốt trước đi, ta vừa mới cùng A Dư hái được thật nhiều nấm hương mộc nhĩ, thừa dịp ngày còn dài, ta trước đem phơi đã, về sau chúng ta còn có thể có thêm đồ ăn. Hiện tại thời gian còn sớm, ta cùng A Dư đã hẹn nhau rồi, sau khi lấy một sọt này về, lại đi chân núi một chuyến nữa.”
Nói xong nàng đã xoạch xoạch đi ra ngoài, cao hứng phấn chấn bắt đầu bận rộn.
Phương phụ nhìn bóng dáng nàng, nghe động tĩnh bên ngoài, hồi lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Nữ nhi đã bao lâu rồi không có tinh thần như vậy?
Hắn nếu còn đi tìm chết, nàng còn có thể cười như hôm nay được nữa sao? Thôi, chờ một chút đi, nói không chừng, cuộc sống sẽ thật tốt lên thì sao?
Nói không chừng, buổi tối đại phu tới, thật có thể chữa khỏi cho hắn thì sao.