“Đát” một tiếng đầu nhọn mũi tên dừng ở trên cỏ, không có bắn trúng, lại làm cả kinh gà rừng bên cạnh chụp phủi cánh, chạy tới phía trước như điên.
Thư Dư tiếc nuối, vặn vẹo cổ tay, quả nhiên xúc cảm vẫn là không giống nhau.
Một bên Phương Hỉ Nguyệt thấy mũi tên trật một chút, sợ Thư Dư khó chịu, vội an ủi nàng nói, “Không có việc gì, thiếu chút nữa đã bắn trúng rồi, cô lúc này mới bắn mũi tên đầu tiên đã rất lợi hại. Cha ta nói, chính mình không quen thuộc cung tiễn, phàm là trọng lượng có một chút không đúng, vậy bắn trật là rất bình thường, cô đừng nhụt chí.”
Thư Dư nhìn nàng nỗ lực muốn thông đường cổ vũ mình, nhịn không được cười nói, “Ta biết, ta cũng không trông cậy vào mũi tên đầu tiên đã bắn trúng. Đi thôi, chúng ta đuổi theo xem.”
Cũng không biết có thể đuổi kịp con gà rừng kia được không.
Phương Hỉ Nguyệt dùng sức gật đầu, nhặt lên mũi tên trên mặt đất, tiếp tục ở phía trước dẫn đường.
Nhưng mà gà rừng thỏ hoang, cũng không phải dễ gặp được như vậy. Thư Dư đi trên đường, dứt khoát tự mình nhìn trúng một mục tiêu, đối với phía trước bắn mấy mũi tên luyện tập.
Xúc cảm đã hoàn toàn tìm trở về, bởi vậy lúc Phương Hỉ Nguyệt lần nữa tìm được bóng dáng gà rừng, Thư Dư kéo cung cài tên, nhắm chuẩn xạ kích liền mạch lưu loát, gà rừng đương trường ngã xuống đất.
Phương Hỉ Nguyệt hoan hô một tiếng, “Trúng rồi.”
Thư Dư cũng thở ra một hơi, hai người cười đi ra phía trước.
Lúc này thời gian cũng vừa mới qua không lâu, hai người xuất sư báo cáo thắng lợi, tin tưởng tăng nhiều.
Các nàng hiện giờ còn ở vị trí giữa sườn núi, con mồi không lớn lắm, cho nên có thu hoạch, thành tích vẫn là thập phần khả quan.
Có con gà rừng đầu tiên, sẽ có con thứ hai con thứ ba.
Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt phối hợp lẫn nhau, hai người đều không phải cô nương nũng nịu, chạy giữa núi rừng động nửa điểm cũng không cảm thấy trở ngại, ngược lại càng ngày càng hưng phấn.
Tới buổi trưa, trong tay đã có ba con gà rừng, một con thỏ hoang.
Trong thời gian một buổi sáng, hai người cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, còn có thừa nữa.
Thư Dư tìm một tảng đá bằng phẳng, ngồi xuống chuẩn bị ăn một chút gì đó.
Bởi vì muốn vào núi cho nên lúc này nàng chỉ có thể tự mình mang nước theo, mang chút lương khô nữa, để người đưa cơm là không có khả năng.
Nàng trong tay cầm cơm nắm trứng gà, tuy đã có chút lạnh, nhưng hương vị vẫn là không tồi.
Phương Hỉ Nguyệt cũng lấy ra lương khô, so sánh cùng Thư Dư thì thức ăn của nàng đơn sơ hơn nhiều.
Thậm chí có hơi ít, chỉ có một cái màn thầu lương thực thô, một túi nước. Nàng đã chuẩn bị ăn không đủ no liền uống nước đầy bụng.
Phương Hỉ Nguyệt ngồi ở bên trái Thư Dư, từ lúc Thư Dư lấy ra thức ăn thì nàng bắt đầu quay người đi.
Bằng không, nàng lo lắng cho mình sẽ chảy nước miếng.
Cơm nắm bọc ruốc cùng trứng gà, nàng đã bao nhiêu lâu không ăn qua? Nàng sợ chính mình khắc chế không được, vậy mất mặt lắm.
Phương Hỉ Nguyệt ăn rất chậm, màn thầu thô ráp nghẹn người, hơn nữa ăn chậm một chút, cũng sẽ không dễ đói.
Cho nên lúc Thư Dư ăn xong, Phương Hỉ Nguyệt còn đưa lưng về phía nàng chậm rãi gặm.
Vào lúc nàng sắp ăn xong một ngụm cuối cùng, bả vai thình lình duỗi lại đây một bàn tay, Phương Hỉ Nguyệt thiếu chút nữa tưởng rắn rết gì bò lại, cả kinh lập tức cảnh giác đứng lên lui hai bước.
Thư Dư, “……”
Nàng hình như nên lên tiếng trước mới phải, nhìn người sợ tới mức này, nếu mà dọa ra cái gì thì không hay.
Thư Dư ho nhẹ một tiếng, đem cơm nắm trong tay đẩy đẩy lên phía trước, “Cho cô.”
Phương Hỉ Nguyệt chớp chớp mắt, ngay sau đó điên cuồng lắc đầu, “Không, không cần.”
“Cầm đi, bà nội ta chuẩn bị cho ta hơi nhiều, ta ăn không hết, cô coi như giúp ta đi.”