TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 608: Vào Núi

Người đội năm cũng đang đợi, chờ xem quan sai mới tới có phải cũng có tâm tư giống Lan gia hay không, còn để ý Phương Hỉ Nguyệt hay không.

Nếu như không thèm để ý, vậy trách không được bọn họ.

Phương Hỉ Nguyệt thậm chí có dự cảm, hai ngày tới đây, người đội năm khả năng sẽ xuống tay với nàng.

Không nghĩ tới, vào lúc mấu chốt này, trong đội ngũ vây săn thế nhưng sẽ lần nữa xuất hiện một vị cô nương.

Thậm chí bởi vì nàng, chính mình thoát ly được đội ngũ độ năm, hai cô nương hợp thành một đội.

Phương Hỉ Nguyệt rất cao hứng, cho dù chỉ là ở bên ngoài săn vài con mồi nhỏ, ít nhất nàng đã an toàn.

Thư Dư nghe xong, cũng không biết nên nói nàng ấy vận khí tốt hay là vận khí không tốt, nhưng mà chính mình thật ra cũng rất cao hứng có một đồng bạn như vậy.

Kỳ thật nàng cũng không muốn cùng những nam tử đó tổ đội, mới vừa rồi nàng thấy thời điểm bọn họ chối từ, liền vẫn luôn không nói chuyện, cũng là nghĩ mượn cớ này một mình vào núi.

Phương Hỉ Nguyệt đối với Thư Dư cũng rất tò mò, đặc biệt là nhìn thấy nàng chọn cung tiễn, không khỏi hỏi, “Cô biết bắn tên sao? Nữ tử hiếm có người biết bắn tên lắm.”

Thư Dư nhấp nhấp môi, thấp giọng nói, “Trước kia đã từng luyện qua, nhưng mà cung tiễn không giống loại này lắm, ta trước tiên phải ở bên ngoài luyện tập một chút, chờ quen thuộc lại đi vào bên trong, cô cảm thấy thế nào?”

“Đương nhiên, không quen thuộc mà vào núi sâu, sẽ không toàn mạng.” Phương Hỉ Nguyệt biểu tình nghiêm túc, “Cô suy xét rất đúng.”

Thư Dư đỡ trán, người bình thường đều nghĩ như vậy đúng không.

Nàng lúc ở hiện đại xác thật đã từng học qua bắn tên, mặc kệ là bia cố định hay di động, nàng không phải là phát nào phát nấy trúng hồng tâm, nhưng cũng đều được tám chín điểm, thành tích phi thường khả quan.

Lúc ấy còn có người nói giỡn với nàng, nói nàng có thể đi tham gia thế vận hội Olympic.

Nhưng mà cung tiễn khi đó, chỉ có ở nơi như câu lạc bộ hoặc là hội quán bắn tên những chỗ giải trí hưu nhàn chơi chơi một chút, cung tiễn đều là đặc chế. Cùng với cung tiễn truyền thống hiện giờ cõng trên lưng này hoàn toàn không giống nhau, mặc kệ là trọng lượng hay là xúc cảm, nàng đều phải một lần nữa làm quen đã.

Cũng may, nàng cũng không nóng nảy.

Hai người nói chuyện, cũng đã đi gần đến chân núi.

Chờ bắt đầu đến rất gần núi rừng, bước chân hai người liền trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Thư Dư nhạy bén phát hiện, Phương Hỉ Nguyệt vào núi, cả người liền trở nên không giống trước, đi đường thực nhẹ, mắt xem bốn phía, tai nghe tám phương, thập phần cảnh giác, cùng biểu hiện trì độn lúc trước của nàng như là hai người khác vậy.

Tựa như người này chính là thuộc núi rừng.

Thư Dư mắt sáng rực lên, Phương Hỉ Nguyệt từ khi biết nàng ấy so với nàng lớn hơn một tuổi thì kiên trì đi ở phía trước.

“Ta ở phía trước nhìn đường, ta có thể thông qua dấu chân trên mặt đất là biết có con mồi hay không, cô đi theo phía sau ta đi, nếu như nhìn thấy tung tích, cô lại ra tay.”

Thư Dư nhìn bóng dáng nàng, chỉ có thể gật đầu, “Được.”

Nhưng mà nàng bên này vừa dứt lời, Phương Hỉ Nguyệt đột nhiên ngồi xổm xuống, sau đó xoay đầu, đôi mắt tỏa sáng nói, “Phía trước hẳn là có gà rừng, ta nhìn thấy phân gà rừng, vẫn rất mới.”

Thư Dư đem cung tiễn kéo ra trước người, “Thật sự? Đi, qua đó nhìn xem.”

Hai người động tác càng nhẹ, sau đó Phương Hỉ Nguyệt lại nhìn thấy lá non gà rừng đã ăn qua. Theo dấu vết đi tìm, không bao lâu, quả thực nhìn thấy một con gà rừng đang cẩn thận ngoái cổ xung quanh, bộ lông tươi đẹp giật giật, sau đó cúi đầu, ngậm sâu ăn vào.

Thư Dư đem mũi tên đặt lên cung, chậm rãi kéo thẳng cánh tay, nheo mắt lại, nhắm ngay phương hướng gà rừng.

“Hưu” một tiếng, mũi tên nhắm thẳng về phía trước bay đi.