Thư Dư, “Huynh thật đúng là tính toán mỗi ngày đều mang thịt đến đây cho ta đấy à.”
“Vì sao không được?” Mạnh Duẫn Tranh cảm thấy không thành vấn đề mà, dù sao tường trạm dịch, hắn nhảy cái là qua.
Thư Dư uống nước xong, hắn lại đưa một cái bình sứ lại đây.
“Đây là cái gì?”
Mạnh Duẫn Tranh cúi đầu nhìn về phía cổ tay cùng cổ chân của nàng, nói, “Đây là dược trị ngoại thương, gông tay xích chân của nàng tuy rằng nhẹ hơn những người khác, nhưng mang lâu rồi cũng vẫn cọ vào da, nếu mà không cẩn thận cọ đến chảy máu, chịu khổ chịu tội vẫn là nàng.”
Thư Dư tiếp nhận bình dược kia, mở ra ngửi ngửi.
Mạnh Duẫn Tranh cười nói, “Yên tâm, đây là đặc chế của Triệu Tích, không màu không mùi, người khác không phát hiện được nàng bôi dược đâu. Dù sao nàng cùng những người Thư gia đó không quen thuộc, cứ ở một mình trong góc bôi thuốc cũng không có việc gì……”
Nói đến một nửa, nghĩ nghĩ, dứt khoát nói, “Bình dược này nàng cũng không có chỗ để, không bằng vẫn là về sau ta mỗi đêm đều mang đến đây cho nàng, nàng bôi xong thì lại trở về ngủ.”
Có thứ tốt, Thư Dư tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Da thịt nàng có hơi nhạy cảm, trên cổ tay đã bị ma sát đỏ lên, trên chân thì vẫn tốt, trước khi nàng ra khỏi cửa nhà lao, đã đặc biệt quấn vài tầng vải ở cổ chân, tuy hơi nóng, nhưng sẽ không bị cọ xát.
Thư Dư duỗi tay đào thuốc, bôi trên cổ tay, tức khắc cảm giác mát lạnh, thập phần thoải mái.
Sau khi nàng bôi xong hai cổ tay, liền đem bình dược một lần nữa đưa cho hắn, “Cảm ơn.”
Mạnh Duẫn Tranh chỉ cười, “Được rồi, nàng trở về nghỉ ngơi đi, đi ngủ sớm một chút.”
Thư Dư hướng chính mình trên người quạt quạt gió, “Trên người ta không có mùi đùi gà đấy chứ?”
“Sau khi rời khỏi đây gió thổi qua, sẽ không còn mùi gì.”
Thư Dư gật đầu, “Vậy ta đi đây.”
Mở ra cửa phòng, Thư Dư trộm hướng bên ngoài liếc mắt một cái, lúc này mới thật cẩn thận đi ra.
Bên ngoài gió lạnh từ từ, vẫn là thực sảng khoái.
Nàng đứng cho gió thổi một lúc, lúc này mới đi về phòng.
Nhưng mà không đợi nàng đi đến, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm rất nhỏ.
Thư Dư bước chân khựng lại, đã hơn nửa đêm, ai không ngủ được tránh ở bên kia?
Nàng lo lắng mới vừa rồi chính mình vào phòng kia bị người thấy, nghĩ nghĩ, vẫn là lặng lẽ đi qua nhìn nhìn.
Còn chưa đến gần, đã nghe được tiếng xiềng xích quen thuộc vang lên. Cho nên người ở bên này, cũng là nữ quyến Thư gia lưu đày?
Thư Dư càng thêm đến gần chút, xuyên thấu qua ánh trăng, thế nhưng ẩn ẩn thấy được hai thân ảnh.
Rất nhanh, một thanh âm vang lên, “Sai gia, ngươi không thể đau lòng nô gia một chút sao?”
Thư Dư ôm cánh tay không tiếng động run lập cập.
Ngay sau đó một thanh âm khác vang lên, mang theo trêu đùa làm người không thoải mái, “Ngươi muốn ta thương ngươi như thế nào a? Thả ngươi sao?”
“Sai gia ngươi trêu đùa ta, ta nào dám a, cho dù sai gia thả nô gia, nô gia cũng không dám đi đâu. Nô gia chính là muốn ở trên đường lưu đày có thể tốt hơn một chút, hôm nay, nô gia cũng chưa được ăn no, ngươi sờ sem, bụng đều trống rỗng.”
Thư Dư khóe miệng trừu trừu, kết quả kia quan sai quả thực lấy ra hai cái màn thầu bột tinh tới, “Được rồi, biết ngươi chịu ủy khuất, nào, cái này cho ngươi. Nhưng mà, màn thầu này cũng không phải là ăn không trả tiền.”
“Nô gia cũng sẽ không ủy khuất sai gia.”
Thư Dư âm thầm tấm tắc hai tiếng, những cô nương tâm tàn nhẫn của Thư gia, một đám nghĩ muốn đem nàng đưa cho quan sai áp giải. Kết quả Thư gia di nương này đã tìm được phương thức mưu cầu phúc lợi cho chính mình.
Nàng cũng nhận ra được, người này là thiếp thị của Thư gia nhị gia - Hầu thị.