Đại Ngưu đem lão thái thái nâng dậy cõng ở trên lưng, sau đó nói với Lương thị, “Tam thẩm, ta đưa bà nội đi y quán trước, ngươi ở nhà chiếu cố bọn Bảo Nha.”
Nói xong liền nhanh chân chạy đi, Đại Bảo nhìn ngó xung quanh, vội vàng nói, “Ta, ta qua để hỗ trợ.”
Hai người liền như vậy một trước một sau ra cửa, Lương thị cũng muốn cùng đi, nhưng nhìn đến Bảo Nha đang ngửa đầu khóc đến hổn hển, chỉ có thể lưu lại, thuận tiện cũng ngăn cản Tam Nha đang muốn theo đi.
Đại Ngưu đem lão thái thái đặt ở trên xe, sau đó để Đại Bảo ngồi ở trên đó hỗ trợ đỡ lão thái thái, sau đó trực tiếp đánh xe bò đi đến y quán.
Đại Ngưu trực giác là phát sinh đại sự, đầu tiên là sắc mặt của tam thẩm chưa bao giờ trắng bệch đến như thế, hiện giờ lão thái thái càng là trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Không thể hoảng, hắn không thể hoảng, nếu mà hắn cũng luống cuống, những người khác sẽ càng không có chủ ý.
Đại Ngưu hiện tại có chút nhớ A Dư, nếu như A Dư ở đây, khẳng định có tiền đồ hơn so với hắn, ít nhất sẽ không giống hắn lái xe tay đều run như vậy.
Lão thái thái nhanh chóng được đưa đến y quán, đại phu chẩn bệnh qua, nói với hắn, “Không có việc gì, chính là hỏa khí công tâm, ngất đi thôi.”
Hắn châm cho lão thái thái một châm, không bao lâu, lão thái thái liền tỉnh lại.
Đại Ngưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi ở bên người bà hỏi, “Bà nội, bà cảm thấy thế nào rồi?”
Lão thái thái nhất thời có chút hoảng hốt, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, vừa hồi thần liền nhớ tới Lương thị nói những lời kia, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Bà nhìn xung quanh, biết nơi này là y quán, bên người chỉ có Đại Ngưu cùng Đại Bảo, Lương thị không ở đây.
Lão thái thái bắt lấy tay Đại Ngưu, dùng sức đến nỗi Đại Ngưu đều cảm thấy đau.
“Tam thẩm cháu đâu? Nàng ta đâu?”
Đại Ngưu cũng không dám động, chỉ nói, “Trong nhà còn có Bảo Nha cùng Tam Nha, các nàng đều bị dọa rồi, tam thẩm trước tiên ở trong nhà nhìn các nàng.”
Hắn nói xong, thật cẩn thận nhìn thần sắc lão thái thái, “Bà nội, rốt cuộc phát sinh sự tình gì?”
Lão thái thái đôi mắt trừng lớn, Đại Ngưu khẩn trương lên, “Bà nội, cháu không hỏi nữa, bà bình tĩnh một chút, đừng khẩn trương, tới, hít sâu.”
Lão thái thái quả thực hít sâu một hơi, nhưng mà bà vẫn là thanh âm dồn dập nói, “Đi, về nhà, về nhà tìm tam thẩm cháu.”
“Bà nội, bà mới vừa tỉnh lại, đại phu nói……”
“Đưa ta trở về.” Lão thái thái nói xong liền đứng dậy, đại khái hoạt động quá gấp, thân mình lảo đảo.
Đại Ngưu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, “Bà nội, bà đừng xúc động, cháu đưa bà về, bây giờ mang bà về luôn đây.”
Hắn kêu Đại Bảo đi lấy dược, chính mình một lần nữa cõng bà lên, đem người đặt ở trên xe bò ngoài cửa.
Xe bò trở về hẻm Lưu Phương, lão thái thái nghỉ ngơi một lúc, có thể tự mình đi đường. Nhưng Đại Ngưu không yên tâm, vẫn cõng bà vào tận cửa.
Lương thị nghe được động tĩnh, nhanh chóng chạy tới.
Vừa rồi nàng cũng bị dọa chết rồi, ở trong nhà vẫn luôn đứng ngồi không yên, nhìn thấy lão thái thái không có việc gì, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng về sự tình Thư Dư bị lưu đày, nàng là nhắc cũng không dám nhắc tới, chỉ đỡ lão thái thái vào nhà nghỉ ngơi.
Nhưng mà nàng không đề cập tới, lão thái thái lại không có khả năng coi như không biết.
Bà uống xong hai ngụm nước, để Đại Bảo mang Bảo Nha cùng Tam Nha chơi ở trong sân, lúc này mới nhìn về phía Lương thị, ánh mắt nghiêm khắc đến hung ác, “Ngươi đem sự tình ngươi ở Đường gia, lặp lại lần nữa cho ta, từ đầu chí cuối, không được phép thêm bớt một chữ, có nghe hay không?”
Bà biết Lương thị miệng lưỡi sắc bén, nhưng cũng thích nói ngoa, bà sợ nàng ở giữa thêm bớt cái gì, hoặc là nói sai cái gì đó.