Trong tay Viên Sơn Xuyên cùng Lộ Tứ Hạnh cũng không có tiền, thời điểm bọn họ phân gia, Viên gia nhị lão ngoại trừ cho bọn hắn cái phòng ở này ra, chỉ phân cho bọn họ 800 văn tiền cùng vài mẫu đất, những cái khác, cái gì cũng không có.
Cũng may Viên Sơn Xuyên đã sớm tự mình trộm tích cóp một chút, hơn nữa đoạn thời gian này hai vợ chồng cần cù chăm chỉ làm việc thủ công, toàn bộ tiền tài lấy ra được tính toán đâu ra đấy không sai biệt lắm khoảng ba lượng bạc.
Ba lượng, khoảng cách 12 lượng còn rất xa.
Trong ba lượng bạc này, bọn họ còn cần phải lưu lại một lượng bạc bàng thân, nếu không bọn họ bây giờ đến phòng ở còn phải trả lại Viên gia, đến cả chỗ ở cũng không có nữa.
Huống chi, Viên Sơn Xuyên còn đang bị thương, đại phu nói cần phải điều dưỡng cẩn thận, không nói đến ăn ngon uống tốt nhưng cũng không thể để hắn đói bụng chứ.
Một lượng bạc, hẳn là cũng đủ để bọn họ chống đỡ hòa hoãn lại chút. Chỉ cần chịu đựng qua được trận này, bọn họ sẽ có thể kiếm tiền trả nợ.
Nhưng còn kém mười lượng, đối với phu thê bọn họ mà nói, quá nhiều.
Lộ Đại Tùng tuy rằng ở ngay bên người, nhưng tiền trong nhà trên cơ bản đều là Lý thị quản. Đừng nói mượn mười lượng, một lượng chỉ sợ còn khó nữa là.
Lộ Tứ Hạnh biết nhà nhị ca bây giờ cuộc sống rất tốt, nhưng nàng cảm thấy mười lượng bạc khẳng định cũng không dễ dàng lấy ra được, rốt cuộc thì cửa hàng bọn họ cũng vừa mới mở thôi mà.
Cho nên mở miệng hỏi Thư Dư cái này, đối với nàng thật sự quá gian nan.
Nhưng mà, Thư Dư lại nhanh chóng lấy mười lượng bạc ra, trực tiếp đưa qua, “Có đủ không? Nếu như không đủ thì nói, ta đây vẫn còn.”
Lộ Tứ Hạnh sửng sốt, ngơ ngẩn ngẩng đầu, nhìn về phía nàng, ngay sau đó lại nhìn nhìn ngân phiếu trong tay, sau một lúc lâu nói không nên lời.
Một hồi lâu sau, nàng liên tục gật đầu, “Đủ, đủ đủ đủ rồi. A Dư cháu yên tâm, chờ Tứ cô có tiền, khẳng định sẽ trả cho cháu trước tiên.”
Thư Dư cười nói, “Tứ cô, rất nhanh cô sẽ có tiền thôi, yên tâm.”
Lộ Tứ Hạnh khó hiểu, có ý tứ gì? Nàng như thế nào biết?
Thư Dư đương nhiên biết, Hướng đại nhân kia muốn thưởng cái gì còn chưa định ra đâu. Dù sao mặc kệ khen thưởng cái gì, cuộc sống của nhà Tứ cô rất nhanh sẽ tốt lên thôi, đến lúc đó, mười lượng bạc này sẽ trở lại rất nhanh.
“Tứ cô, cô mau đi vào đi.”
Lộ Tứ Hạnh hoàn hồn, nhanh chóng gật đầu, “Ta đây liền đi vào, cháu cứ ở đây nghỉ ngơi một lát.”
Nói xong, nàng liền chạy vào sân.
Tổng cộng 12 lượng bạc, còn có sân viện bọn họ đang ở đây nữa, ngay trước mặt Trần thôn trưởng cùng lão nhân trong thôn, Viên Sơn Xuyên đều đưa hết một lượt cho Viên gia nhị lão, hơn nữa ký đoạn tuyệt thư cùng giấy cam đoan.
Nhìn dấu tay cha mẹ ấn xuống bên trên, Viên Sơn Xuyên tự giễu cười cười.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Viên gia nhị lão cùng ba vị ca ca, trịnh trọng nói, “Từ nay về sau, ta Viên Sơn Xuyên, là người không có cha mẹ huynh đệ, sau này, quan hệ giữa chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, cả đời không qua lại với nhau.”
Hắn lại nhìn về phía thôn trưởng, “Còn thỉnh chư vị làm chứng.”
Trần thôn trưởng thở dài, vỗ vỗ bả vai Viên Sơn Xuyên nói, “Ngươi rất tốt, chúng ta đều biết, là bọn họ hồ đồ.”
Hắn đối với Viên gia nhị lão cũng là không sắc mặt tốt, quay đầu trừng mắt bọn họ nói, “Ta phải nói trước cho các ngươi biết, nếu đã muốn đoạn thì đoạn cho sạch sẽ. Đừng chờ về sau cuộc sống của Sơn Xuyên tốt lên, phát đạt, các ngươi gặp khó xử thì lại nghĩ hòa hảo trở lại, đem đoạn tuyệt thư này trở thành cái rắm. Nếu tới khi đó, ta chính là không đáp ứng.”
Hắn nhìn đã biết rồi, về sau cuộc sống của Sơn Xuyên tuyệt đối sẽ tốt hơn hẳn Viên gia.
Chưa cần xem những cãi khác, chỉ cần xem chất nữ Lộ thị kia là biết, một người có quan hệ tốt cùng huyện lệnh đại nhân, còn có thể không cho thơm lây?