Trần thôn trưởng thiếu chút nữa bị làm cho tức đến ngã ngửa, hắn thò tay chỉ vào bọn họ, “Chỉ một sự kiện như vậy, các ngươi, các ngươi bị dọa phá mật đúng không? Chẳng ra làm sao cả.”
Hắn lại nhìn về phía Viên Sơn Xuyên, “Ngươi……”
Viên Sơn Xuyên cũng đầy mặt không dám tin tưởng nhìn cha mẹ, thật sự không rõ vì cái gì sự tình đều giải thích rõ ràng, bọn họ vẫn còn tiếp tục kiên trì.
“Hai người…… Thật sự không cần đứa con trai này nữa sao?”
Viên gia nhị lão xoay đầu đi, không dám nhìn đến hắn.
Trong viện Viên gia, lâm vào quỷ dị trầm mặc.
Trần thôn trưởng tự nhiên không muốn bọn họ nháo thành cái dạng này, ở trong mắt hắn, đây chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại có thể nháo tới mức hoàn toàn gãy bẻ như này?
Cũng không biết trầm mặc bao lâu, Viên gia lão nhân mới nói nói, “Cứ như vậy đi, về sau, ngươi coi như không có cha mẹ huynh trưởng, dù sao ngươi cũng đã thành thân có thê nhi, ai sống cuộc sống của người đấy đi.”
Hai phu thê Viên gia lão đại ánh mắt hưng phấn, lão Nhị lão Tam thật ra lại có chút chần chờ, dường như còn muốn khuyên, cuối cùng lại ngậm miệng lại.
Lại là một trận trầm mặc lâu dài, vào lúc mọi người cho rằng việc này hôm nay cũng không thể định luận ra kết quả được thì Viên Sơn Xuyên lại ngẩng đầu, gian nan phun ra một chữ, “…… Được.”
Nói xong câu đó, hắn rõ ràng nhìn thấy cha mẹ bộ dáng đều như trút được gánh nặng.
Phảng phất như…… Hắn chỉ là một thứ trói buộc, một thứ sẽ mang đến phiền toái cho bọn họ vậy.
Viên Sơn Xuyên cười khổ một tiếng, sức lực trên người trong nháy mắt không còn lại gì, người thẳng tắp ngã ra phía sau.
“Sơn Xuyên.” Lộ Tứ Hạnh kinh hô một tiếng.
Viên gia tức khắc một trận binh hoang mã loạn.
Chờ đến sau khi Viên Sơn Xuyên tỉnh lại lần nữa, chờ đợi hắn, lại là hành vi không lưu tình tính sổ của Viên gia nhị lão.
Viên lão đại ở một bên nói, “Nếu đoạn tuyệt quan hệ, vậy mọi thứ cha mẹ cho ngươi tất nhiên đều phải thu hồi về.”
Viên Sơn Xuyên vốn dĩ còn mang theo một tia hy vọng, thấy một màn như vậy, trái tim hoàn toàn băng giá.
Hắn hít sâu một hơi, không nhìn sang cha mẹ ngồi ở bên cạnh vô thanh vô tức, ngược lại nhìn về phía Viên lão đại, hỏi, “Ngươi muốn thu hồi cái gì?”
“Chính là cái nhà các ngươi đang ở đây, đó là nhà cũ trước đây tổ phụ tổ mẫu của Viên gia ở, tuy là lúc phân gia đã phân cho các ngươi. Nhưng đó là phân gia, hiện giờ đoạn tuyệt quan hệ, tình huống không giống nhau.”
Viên Sơn Xuyên cười lạnh, “Còn có gì nữa?”
“Còn có, cha mẹ rốt cuộc đã dưỡng dục ngươi nhiều năm như vậy, vậy về sau tiền dưỡng lão của bọn họ, ngươi cũng nên cấp. Không bằng cấp luôn một lần đi, dù sao về sau cũng không lui tới. Chúng ta tính qua, cũng không cần nhiều, 20 năm tiền dưỡng lão, một năm một lượng bạc, ngươi cấp hai mươi lượng đi.”
Trần thôn trưởng trầm khuôn mặt đứng ở một bên, nghe đến đó đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Hai mươi lượng? Sơn Xuyên trước đó không lâu mới vừa phân gia, trên người bạc từ đâu đến?” Hơn nữa nói câu không xuôi tai thì hiện tại lão nhân có thể sống được đến bảy tám chục tuổi không nhiều lắm, Viên gia nhị lão hiện giờ đều sắp 50.
Tiền dưỡng lão cấp đến mười năm đã đủ rồi, còn tưởng cấp 20 năm?
Hơn nữa một năm một lượng bạc tiền dưỡng lão, một chút cũng không thấp đâu.
Thư Dư không tham dự vào chuyện bọn họ đoạn tuyệt quan hệ chia gia sản, nếu bọn họ không làm đến mức quá đáng thì nàng sẽ không quản nhiều. Tứ dượng không phải người hồ đồ, còn có đại bá cũng ở đó, bọn họ thương nghị thì tốt rồi.
Nàng chính là cảm thấy kỳ quái, cách Viên gia đoạn tuyệt quan hệ, quá đột ngột.
Nàng chậm rãi đi ra khỏi sân viện Viên gia, cân nhắc biểu tình lúc trước của Viên lão đại.
“A Dư.” Đại Ngưu không biết khi nào đã đuổi theo, chạy đến bên người nàng, nhỏ giọng nói, “A Dư, muội có cảm thấy không, Viên gia lão đại kỳ kỳ quái quái?”
Thư Dư quay đầu, “Huynh cũng cảm giác được?”