TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 351: Giống Thiếu Gia Kế Thừa Gia Nghiệp

Triệu Tích lại ngẩng đầu kêu một lần sau đó thì dừng lại, cuối cùng quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, bức họa này bị người ở ghế lô trên lầu ba lấy về tay được rồi.

Giá cuối cùng là một vạn hai ngàn lượng.

Triệu Tích cười tủm tỉm, quay đầu nhìn Mạnh Duẫn Tranh, “Vị khách nhân ở ghế lô lầu ba kia khẳng định là điên cuồng sùng bái ngươi đó. Trả tận cái giá này, đối với ngươi hẳn là chân ái.”

Hắn tính qua rồi, bức họa này không phải họa tác tốt nhất của A Duẫn, nếu mà đặt ở trên thị trường, năm ngàn lượng đã tính là cao. Cho dù ở chợ đen, cũng không đến mức vượt qua một vạn lượng.

Người này trả giá một chút cũng không chần chờ, đừng nói một vạn hai ngàn lượng, nếu mà là lại có người trả giá cạnh tranh thì khéo hắn sẽ còn tiếp tục lên thêm nữa.

Triệu Tích có chút cảm thấy hứng thú, rất muốn biết đối phương là ai.

Nhưng bọn hắn tới đây để làm chính sự, có thể điệu thấp liền tận lực điệu thấp, không nên cành mẹ đẻ cành con.

Cho nên Triệu Tích vẫn ngồi nghiêm chỉnh trong ghế lô, chờ kiện hàng đấu giá tiếp theo được nâng lên đài.

Nhưng mà, hắn vẫn không thể ở bên trong ghế lô lâu lắm. Có lẽ là uống nhiều nước trà quá, chỉ một lát sau, hắn liền vội vàng đi nhà xí.

Hắn nói với Mạnh Duẫn Tranh, “Ta xuống lầu một chuyến, sẽ trở lại nhanh thôi.”

Nói xong hắn liền cầm lấy mũ có rèm ở một bên, mang lên liền chạy.

Bởi vì khách nhân trên lầu hai lầu ba khá đặc biệt, cho nên chợ đen đều chuẩn bị mũ có rèm, nếu như khách nhân muốn, tự nhiên sẽ yêu cầu, để mang theo ra vào phòng, càng dễ giải quyết vấn đề riêng tư.

Thư Dư lúc ấy lên lầu , thứ nhất là tình huống khẩn cấp, chỉ nghĩ mau chóng đem Viên Sơn Xuyên vào trong sương phòng nghỉ ngơi. Thứ hai nàng cũng không nghĩ tới muốn bán đấu giá vật phẩm, có mũ có rèm hay không cũng không quan trọng.

Nhưng Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích cố ý muốn lấy được vật phẩm thì lại rất quan trọng, Triệu Tích mang theo mũ có rèm ra cửa, hắn cũng không trì hoãn lâu, giải quyết xong liền lên đây.

Nhưng mà thời điểm đứng ở cửa thang lầu lầu hai, Triệu Tích vẫn không nhịn được, nhìn nhìn về phía lầu ba.

Hắn cũng không làm cái gì khác, chỉ thử thời vận xem có cơ hội nhìn thấy người mua đi bức họa là ai hay không? Nhìn xem ai mà yêu thương sâu nặng với A Duẫn đến vậy, hẳn là vấn đề không lớn.

Triệu Tích do dự một lát, nhấc chân đi lên lầu ba.

Cùng lúc đó, Thư Dư trong ghế lô lầu ba, cũng quay đầu nói với Viên Sơn Xuyên cùng Đại Ngưu, “Các ngươi ngồi yên ở đây, ta đi ra ngoài nhìn xem.”

Đại Ngưu lập tức khẩn trương lên, “A Dư, muội muốn làm cái gì?”

“Yên tâm, ta biết đây là chỗ nào, sẽ không xằng bậy. Ta chỉ nhìn xem có cơ hội nhìn thấy người mua bức họa kia đi hay không thôi.”

Viên Sơn Xuyên cau mày nói, “Chợ đen sẽ không để người khác biết người mua là ai, nơi này rất chú trọng đến sự riêng tư của khách nhân.”

“Ta biết, cho nên ta chỉ đi ra ngoài dạo một vòng, tìm cơ hội mà thôi.” Nàng cũng không nghĩ tới muốn xuống tay ở chợ đen.

Thư Dư sửa sang lại quần áo một chút, liền thong thả ung dung đi ra ngoài.

Ghế lô môn một lần nữa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Viên Sơn Xuyên mới mở miệng hỏi, “A Dư trước kia, là ở nơi nào lớn lên?”

“A?” Đại Ngưu ngẩn người, “Tứ dượng, ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì, ta chỉ cảm thấy, nàng không giống như hài tử mà loại nông hộ như chúng ta nuôi lớn, càng như là tiểu thư sinh ra trong gia đình giàu có …… Cũng không đúng, càng giống như thiếu gia kế thừa gia nghiệp vậy.”

Đại Ngưu nghĩ nghĩ, cảm thấy Tứ dượng hình dung rất chuẩn xác, “A Dư không có nói qua trước kia nàng sống như thế nào, nhưng nàng xác thật rất có chủ kiến. Từ sau khi nàng trở về, nhà nhị thúc trôi qua rất tốt, còn ở huyện thành mở cả cửa hàng nữa.”