Kỳ thật, vị trí cụ thể của Đông Thanh quan chủ, Thư Dư cũng không biết.
Nàng chỉ biết…… “Sư phụ mục đích cuối cùng là Tây Nam.”
Nơi đó, là nơi mà Thư gia cuối cùng sẽ bị lưu đày. Trên tờ giấy này nói, nếu như nàng trốn không thoát số mệnh, vậy thuận theo tự nhiên.
Cái gọi là số mệnh này, còn không phải là kết cục lưu đày sao? Đông Thanh quan chủ nói đi trước một bước, đó chính là đi Tây Nam.
“Nhưn mà, sư phụ ta rời khỏi Đông An phủ không lâu trước đây, trong đoạn thời gian này, có lẽ là bà ấy còn đang đi vân du trên đường tới Tây Nam. Nếu như trên đường tìm không thấy, các ngươi cứ trực tiếp ở Tây Nam chờ đi, chờ khoảng hai ba tháng, không chừng sẽ chờ được người.”
Tây Nam??
Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích liếc mắt nhìn nhau một cái, Tây Nam bên kia có rất nhiều sơn dã hoang lâm vẫn chưa khai phá, nổi tiếng nhất ở chỗ này, chính là nơi lưu đày …… Khảng Châu.
Cho nên, ý của Lộ cô nương là, Đông Thanh quan chủ đi đến nơi lưu đày Khảng Châu?
Đang yên đang lành bà ấy đi nơi đó làm cái gì?
Hai người không rõ, nhưng khả năng đây là Đông Thanh quan chủ cùng Lộ cô nương ăn ý lẫn nhau. Lộ cô nương đã nói, ít nhất bọn họ cũng có phương hướng, vậy liền đi Tây Nam tìm người thôi.
Mạnh Duẫn Tranh ngẩng đầu, vừa định nói lời cảm tạ, lại phát hiện thần sắc Thư Dư có chút khó coi.
Bộ dáng này của nàng, cảm xúc cùng lúc mới vừa rồi rõ ràng không giống nhau, phảng phất hạ xuống nản lòng hơn rất nhiều.
Đông Thanh quan chủ rốt cuộc đã nói cái gì với nàng vậy?
Cảm xúc của Thư Dư xác thật không cao, nàng lần trước nghe Mạnh Duẫn Tranh nói, Thư gia đã tìm một tam tiểu thư giả để thay thế nàng. Nàng còn tưởng rằng nàng đã thay đổi được bị vận mệnh lưu đày.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Đông Thanh quan chủ viết những thứ trên này, nàng chẳng lẽ còn trốn không thoát được kết cục đáng chết này sao?
Trứng đau, đầu đau, ngực đau, cả người không thoải mái.
“Lộ cô nương, Lộ cô nương?” Bên tai chợt truyền đến một đạo thanh âm dễ nghe.
Thư Dư đột nhiên hoàn hồn, nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh đang vẻ mặt lo lắng nhìn chính mình.
Nàng vội cười nói, “Làm sao vậy?”
Mạnh Duẫn Tranh thấy nàng như này, vấn đề vốn dĩ muốn hỏi lại nuốt ngược trở về, dời sang chuyện khác, “Lúc trước nàng chụp hôn mê vị Giang gia tam thiếu gia kia, chính là xảy ra chuyện gì?”
Triệu Tích còn không biết việc này, nghe vậy đột nhiên quay đầu nhìn nàng. Nàng…… Chụp hôn mê…… Giang tam thiếu gia??
Nói đến việc này, Thư Dư cũng nhịn không được xoa xoa thái dương, đem sự tình lưu đày đặt sang một bên, cười nói, “Ta đúng là thiếu chút nữa quên mất việc này, Mạnh công tử, huynh rốt cuộc là khi nào đến đầu ngõ kia, huynh đã thấy được bao nhiêu?”
Mạnh Duẫn Tranh cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói thật, “Ta ngay từ đầu đã ở trong ngõ kia, thấy được, toàn bộ quá trình, thuận tiện canh chừng giúp nàng nữa.”
Thư Dư, “……” Cho nên ta hẳn là còn phải cảm ơn huynh đúng không?
Hả? Không đúng a.
“Ta hoá trang thành dáng vẻ kia, huynh vẫn có thể nhận được ta, giúp ta canh chừng?”
Mạnh Duẫn Tranh trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói, “Kỳ thật, lúc nàng từ trong nhà đi ra là ta đã nhìn thấy nàng rồi.”
Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt Thư Dư hoảng sợ, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, “Lúc ấy vốn dĩ muốn tiến chào hỏi nàng một tiếng, kết quả nàng lại đi quá nhanh, ta cũng chỉ có thể từ bỏ. Sau đó ta lại đi theo hướng khác, ai biết xoay vài vòng lại thấy nàng nữa. Ta thấy nàng vào một cái ngõ nhỏ, lúc sau từ ngõ nhỏ kia đi ra đã hoàn toàn thay đổi trang phục. Chờ sau khi nàng rời đi, ta đi vào ngõ nhìn xem, không thấy được ai khác, nhưng thật ra thấy được cái mũ có rèm kia. Ta phỏng đoán, nàng và cái người râu quai nón đi ra hẳn là cùng một người, ân, rốt cuộc, chiều cao thân ảnh không khác nhau lắm.”