Chu Xảo hô hấp đều có chút dồn dập lên, hiện giờ xưởng vừa mới đi vào quỹ đạo, về sau chỉ biết càng ngày càng nhiều, nàng cảm thấy chính mình khả năng lập tức là có thể biến thành phú thái thái.
Cầm ngân phiếu nóng hầm hập trong tay, nàng nhịn không được nhìn thoáng qua lại liếc mắt một cái, ngay sau đó trả lại cho Đại Ngưu, thở ra một hơi, “Chàng mau cất đi.”
Đại Ngưu cười nói, “Nàng là nữ chủ nhân nhà chúng ta, bạc này vốn dĩ nên là nàng cất.”
Chu Xảo nghĩ nghĩ, rút ra hai trăm lượng trong đó cất đi, dư lại một trăm lượng vẫn là nhét trở lại trong lòng ngực hắn, “Cái này ta thu, dư lại chàng xem mà làm đi. Chàng ở bên ngoài đi lại, trên người không thể không có tiền, ta còn ở cữ mà, không ra được cửa, dù sao muốn mua cái gì đều là chàng mua.”
“Vậy cũng không dùng đến nhiều như vậy.”