Thư Dư cùng Khổng Chỉ Ấu không tính là bằng hữu, nhưng cũng quen biết một hồi.
Đây là khách hàng của nàng, người ta muốn tới cửa chúc mừng, nàng nào có không đồng ý.
“Ta thật ra quên đưa cho nàng thiệp mời, nàng tới ta tất nhiên là hoan nghênh.”
Đinh Nguyệt Hoa liền trong lòng hiểu rõ, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Cùng Thư Dư trò chuyện một lát, Đinh Nguyệt Hoa trên mặt cũng không còn biểu tình khó coi như lúc trước. Nàng từ Đông Cổ huyện gấp gáp trở về, thật sự là có chút mệt mỏi, sau khi ra khỏi tửu lầu hai người đường ai nấy đi, Đinh Nguyệt Hoa trực tiếp trở về Phàn gia.
Thư Dư ban đầu tính toán đi Y Nhân Các, trì hoãn như vậy, lại không còn tâm tư.
Nàng tuy baỏbĐinh Nguyệt Hoa yên tâm, nhưng chuyện về vị Trương huyện chúa kia, Thư Dư vẫn là đặt ở trong lòng.
Nếu hiện tại khônh đi phủ thành được, vậy hỏi thăm trước một chút tình huống cụ thể của người này vẫn là có thể đi.
Thư Dư nghĩ vậy, thay đổi gót chân đi tới một phương hướng khác.
Ứng Tây vội vàng đuổi kịp, “Tiểu thư, chúng ta đi đâu?”
“Tìm người hỏi thăm chuyện này.”
Ứng Tây khó hiểu, cho đến khi hai người đứng ở cửa huyện nha, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Tiểu thư đây là muốn tìm huyện lệnh đại nhân hỏi thăm sao?
Thư Dư là gương mặt quen thuộc của huyện nha, thủ vệ ở cửa mang nàng đi vào sảnh ngoài uống trà, liền vội vàng chạy tới thông bẩm Hướng Vệ Nam.
Hướng Vệ Nam cười lớn đi tới, “Lộ hương quân hai ngày này hẳn là rất bận mới đúng, như thế nào còn có công phu tới tìm ta?”
Hắn ngồi xuống đối diện Thư Dư, tự rót cho mình ly trà, “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
“Tìm ngươi hỏi một người.”
“Ai?”
“Đông An phủ Trương huyện chúa.”
Hướng Vệ Nam buông chén trà, cau mày suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ vị Trương huyện chúa này là ai.
“Ngươi hỏi thăm nàng làm cái gì?”
Thư Dư nhún nhún vai, đem sự tình Đinh Nguyệt Hoa nói lúc trước nói lại với hắn một lần.
Hướng Vệ Nam hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, “Chỉ bằng nàng ta? Cái đệ đệ kia của nàng ta, còn nghĩ đến nhà ngươi cầu hôn? Trương gia bọn họ là thật đem chính mình dát vàng à.”
Ân, lời này là đang khích lệ nàng sao?
Thư Dư tỏ vẻ thực hưởng thụ, khóe miệng nhịn không được cong cong.
Nhưng mà ngay sau đó, Hướng Vệ Nam đột nhiên vui sướng khi người gặp họa, “Việc này A Duẫn không biết đúng không? Ngươi nói xem nếu ta nói với hắn, có người mơ ước người của hắn, hắn có thể trực tiếp giết đến Trương gia không nhỉ?”
“Ngươi đây là sợ thiên hạ chưa đủ loạn đúng không? Không biết hắn hiện tại bận đến chân không chạm đất sao?” Tuy Mạnh Duẫn Tranh chưa nói, nhưng Thư Dư biết hắn rất bận, kinh thành bên kia thư cũng tới vài phong, có lẽ thế cục bên kia càng thêm khẩn trương rồi.
Thư Dư vốn cho rằng hắn là phải về kinh, hỏi hắn hai lần, hắn vẫn nói chờ một chút.
Nàng lúc trước cho rằng thời cơ chưa tới, hôm qua lúc cùng người nhà nói đến lễ cập kê lễ, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ —— người này là tính toán chờ qua sinh nhật quan trọng nhất của nàng rồi mới đi?
Nhưng hắn không đi, cũng có nghĩa là phải làm càng nhiều chuyện cùng chuẩn bị càng nhiều.
Thư Dư hiện giờ thật ra ngóng trông sinh nhật tới sớm một chút.
Điểm này, Hướng Vệ Nam so với Thư Dư càng thêm rõ ràng, chính hắn cũng đang bận đến sứt đầu mẻ trán đây. Bởi vậy cũng coi như trêu chọc trước mặt nàng hai câu, không thật sự lại hướng trên người Mạnh Duẫn Tranh tăng thêm gánh nặng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, “Được rồi được rồi, ta không nói là được chứ gì.”
Xem ngươi khẩn trương này, không phải còn chưa có thành thân sao??
Thư Dư lúc này mới vừa lòng, “Ngươi vẫn là cùng ta nói tình huống của Trương huyện chúa đi, mới vừa nghe nghe ngươi nói lời này, có vẻ như Trương huyện chúa cũng không phải nhân vật quan trọng mấy đúng không?”
Lời vừa rồi của Hướng Vệ Nam, giống như nàng ta một cái huyện chúa, còn so ra kém nàng một cái hương quân.