TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 1007: Huynh Cũng Đi Phủ Thành?

Một màn quăng bình rượu cuối cùng này, Thư Dư không nhìn thấy, Ứng Tây lại là vừa vặn xoay đầu, thấy được.

Bởi vậy chờ xe la tới hẻm Lưu Phương, sau khi A Ngưng xuống xe vào cửa, Ứng Tây thấp giọng hỏi, “Tiểu thư, muốn ta đi tra cái Khâu chưởng quầy kia chút không?”

Thư Dư nghĩ nghĩ, “Cũng được, ngươi xem mà làm đi, nếu như tra xong rồi, không có đại sự gì thì ngươi ngày mai lại đến nói cho ta là được.”

“Vâng, tiểu thư.”

Ứng Tây đi rồi, Thư Dư liền vào phòng.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn thị cùng Thư Du liền chuẩn bị tốt xuất phát đi phủ thành.

Triệu Tích càng là sớm đã dắt xe ngựa chờ ở bên ngoài, lão thái thái thấy thế, đem Thư Du kéo đến một bên nói chuyện.

Đối với hai người có thể đi đến cùng nhau, lão thái thái vẫn rất cao hứng.

Tuy trên mặt bà chưa bao giờ nhắc tới, cũng công đạo những người khác trong nhà không cần thúc giục Thư Du. Nhưng đáy lòng vẫn là hy vọng Thư Du thích Triệu Tích, hai hài tử tốt trong lòng bà có thể lưỡng tình tương duyệt về sau tốt tốt đẹp đẹp.

Hiện giờ tâm tưởng sự thành, lão thái thái trong lòng là buông xuống một chuyện lớn.

Nhưng bà vẫn dặn dò với Thư Du nhiều lần, bảo nàng trước khi đính hôn phải bảo trì khoảng cách. Lại công đạo Nguyễn thị nhìn hai người nhiều vào, nhưng vẫn phải tạo cơ hội thích hợp cho bọn họ đơn độc ở chung, nhưng mà không thể lâu lắm, bằng không xảy ra chuyện làm sao bây giờ?

Nguyễn thị liên tục gật đầu, tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ.

Lão thái thái cảm thấy đứa con dâu thứ hai này không đáng tin cậy lắm, ai biết trong chốc lát Mạnh Duẫn Tranh liền tới đây, nói hắn cũng phải đi phủ thành.

Lão thái thái vừa nghe, liền an tâm rồi.

Ngược lại là Thư Dư cảm thấy kỳ quái, “Huynh cũng đi phủ thành?”

“Ân, có chút việc muốn làm.” Mạnh Duẫn Tranh thừa dịp người không chú ý, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, “Chẳng qua một đường cùng bọn họ đồng hành mà thôi.”

Sau khi đến phủ thành liền ai bận việc nấy.

Trong viện người nhiều, bên kia Triệu Tích lại thúc giục xuất phát, Thư Dư liền không tiện hỏi.

Người Lộ gia nhìn xe ngựa của bọn họ rời đi hẻm Lưu Phương, lúc này cửa thành mới vừa mở, bọn họ xuất phát sớm, ra roi thúc ngựa cũng có thể mau chóng đến phủ thành.

Triệu Tích trước khi đi nói, nếu như sự tình nhiều, khả năng đến ngày thứ ba mới có thể trở về.

Thư Dư trong lòng hiểu rõ, dù sao hắn cứ chiếu cố thật tốt cho Nguyễn thị cùng Thư Du là được.

Nguyễn thị các nàng vừa mới đi, Ứng Tây liền mang theo Hoa Nhàn lại đây.

Thư Dư liền dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi Y Nhân Các mở cửa.

Ngồi trên xe la, Ứng Tây mới đưa tin tức chính mình tìm hiểu tới nói cho nàng.

“Tiểu thư, hôm qua ta đi đến chỗ ở của Khâu chưởng quầy, nghe lén được hắn cùng cái tiểu nhị cũng bị tiệm vải sa thải kia nói chuyện. Nghe ý của bọn hắn thì chủ nhân tiệm vải đối với việc hắn đắc tội tiểu thư phi thường bất mãn. Ngay từ đầu hắn chỉ cần Khâu chưởng quầy cùng tiểu thư xin lỗi, tốt nhất một lần nữa ký xuống đơn sinh ý với Y Nhân Các. Cho dù không thành, cũng phải chữa lành quan hệ cùng tiểu thư.”

Thư Dư dựa vào khung xe nghe, đối vó điểm này thật ra không ngoài ý muốn, rốt cuộc lúc trước Khâu chưởng quầy còn cố ý đến hẻm Lưu Phương tìm chính mình mà.

Ứng Tây, “Chỉ là cái Khâu chưởng quầy kia lần đầu tiên tìm tiểu thư đã bị Triệu công tử chặn lại. Sau lại tránh đi Triệu công tử muốn tìm thì tiểu thư vẫn luôn bận rộn, bọn họ căn bản là không có cơ hội nhìn thấy tiểu thư. Mấy ngày sau, chủ nhân tiệm vải liền sa thải Khâu chưởng quầy cùng tiểu nhị kia.”

“Tuy rằng dùng lý do là kiểm toán tra ra vấn đề, Khâu chưởng quầy lén tham ô bạc, tay chân không sạch sẽ. Nhưng trong lòng lẫn nhau đều biết, nguyên nhân chính yếu nhất vẫn là Khâu chưởng quầy đánh mất đơn hàng với Y Nhân Các dẫn tới.”

“Hiện giờ mặc kệ là Khâu chưởng quầy hay là tiểu nhị kia, đều tìm không được việc làm khác.”