Hốc mắt Viên Sơn Xuyên hơi hơi nóng lên, lúc ấy hắn trở về, lão thái thái không nhẹ không nặng đánh hắn hai cái đã rất hối hận, nhưng cha mẹ hắn, lại như hận không thể đánh chết hắn vậy.
Hít sâu một hơi, hắn đối lão thái thái cười cười nói, “Con không có việc gì, đại phu nói, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là lại có thể tung tăng nhảy nhót rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lão thái thái yên tâm, lại nhìn về phía Lộ Tứ Hạnh bên cạnh.
Tuy mới hai ngày trước vừa nhìn thấy, lúc này gặp lại vẫn cảm thấy nàng gầy đi.
Trong nhà chuẩn bị ngải thảo, bởi vì Viên Sơn Xuyên không quá thoải mái, lão thái thái liền lấy lại đây, qua loa quét quét về hướng trên người bọn họ, để cho bọn họ bước qua chậu than rồi đi vào nhà.
Bà đứng ở cửa nói, “Con nghỉ ngơi cho tốt đi, cũng không còn sớm nữa các con ở lại đây thôi, tối nay chúng ta ăn gì đó ngon một chút, coi như chúc mừng các con đều bình bình an an trở về.”
“Cảm ơn nhạc mẫu.”
Lão thái thái đi ra ngoài, Nguyễn thị đi đến bên người Lộ Tứ Hạnh, vỗ vỗ nàng, “Tứ muội, ngươi cũng nghỉ một lát đi, lát nữa nấu nước sôi, ngươi đi tắm rửa một cái trước đã. Ngươi mấy ngày nay cũng khẳng định không được nghỉ ngơi tốt, hiện giờ đã trở về nhà, phải cẩn thận điều dưỡng tinh thần.”
“Nhị tẩu, phiền toái ngươi.”
“Phiền toái cái gì chứ, nhìn thấy các ngươi đều không có việc gì, ta và nhị ca ngươi cũng an tâm.” Nói xong, Nguyễn thị đem Toàn Toàn đưa cho nàng, “Thằng bé mới vừa uống xong sữa dê, còn đang hưng phấn đây này. Cả nhà các ngươi trò chuyện cùng nhau đi, ta đi phòng bếp giúp nương.”
Nguyễn thị nói xong liền đi ra ngoài, Lộ Tứ Hạnh ôm nhi tử trong lòng ngực, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa bộ dáng cao hứng quơ chân múa tay, trong lòng tức khắc thỏa mãn không thôi.
Nàng vẫy tay gọi Tiểu Chân lại đây, một nhà bốn người kề sát bên nhau, đồng thời nở nụ cười.
Hiện giờ, cuối cùng là qua cơn mưa trời lại sáng.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ, Thư Dư đi phòng bếp kể lại tình huống đại khái cho lão thái thái, những gì nên nói và không nên nói trong lòng bà đều hiểu rõ.
Lão thái thái biết hết thảy đã kết thúc, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó liền đuổi Thư Dư ra ngoài, “Được rồi, cháu cũng đi nghỉ một lát đi, bận rộn cả một ngày rồi, xem khuôn mặt nhỏ của cháu này, cũng đủ tiều tụy.”
Làm gì đến mức ấy?
Thư Dư sờ sờ mặt mình, cảm thấy lão thái thái thật là khoa trương.
Nhưng mà nàng vẫn ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Đại Ngưu đang ở trong viện hỗ trợ thu thập chậu than ngải thảo, nghĩ đến Hướng Vệ Nam cấp cho năm mươi lượng bạc kia, hai mắt mang theo ý cười.
Nàng từ từ vài bước đi đến bên cạnh Đại Ngưu, “Đại Ngưu ca, huynh nghỉ một lát trước đã, ta có việc nói với huynh.”
Đại Ngưu đem chậu than đặt ở một bên, đang định đi đốn củi.
Hắn là người không thể ngồi không, trong mắt chỉ có công việc, nhìn thấy nơi nào có việc làm được là hắn chạy đến nơi đó.
Lúc này thời gian đã có hơi muộn, sau khi đón Tứ cô bọn họ trở về thì cửa thành cũng đóng, Đại Ngưu không trở lại thôn được, hôm nay đơn giản ở lại huyện thành thôi.
Cũng may bây giờ tam thúc mới thuê được phòng ở, lão thái thái bảo hắn lát nữa đến chỗ tam thúc ở một đêm.
Lộ Tam Trúc trước nay đều là cọ ăn cọ uống chiếm tiện nghi người khác, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác cọ chỗ ở, thập phần hiếm có.
Thấy Thư Dư lại đây, Đại Ngưu liền dừng việc trong tay, hỏi nàng, “Chuyện gì vậy? Muội nói đi.”
Thư Dư lại lôi kéo hắn đến một góc sân, đè thấp thanh âm mở miệng, “Lúc trước không phải huynh đau lòng phí ghế lô ở chợ đen kia phải ba mươi lượng bạc sao? Bạc kia ấy, Hướng đại nhân đã cho ta.”
Đại Ngưu đại hỉ, “Thật sự? Hướng đại nhân cho?”
“Đúng vậy, không chỉ có ba mươi lượng, còn có kinh hỉ khác nữa.” Thư Dư cười tủm tỉm mở miệng.