Hướng Vệ Nam đột nhiên có dự cảm không lành cho lắm, “Cho nên……”
“Đại nhân ngươi cũng biết mà, nhà của chúng ta hoàn cảnh như vậy, thật sự là không giàu có gì cho cam. Mới chỉ một tháng trước thôi, cha mẹ ta đến cơm cũng không có mà ăn. Thật vất vả dùng tới toàn bộ tiền tích lũy của ta để mở gian cửa hàng trang phục kia, vài ngày cũng chẳng có chút sinh ý gì, nhà của chúng ta nghèo muốn chết. Ba mươi lượng phí ghế lô kia thật sự là quá đắt quá quý, gần như là toàn bộ tiền tiết kiệm của cả nhà ta đó.”
Thư Dư nói xong, nhịn không được thở dài một hơi, “Nhưng khi đó chúng ta cũng không có biện pháp nào cả, vì lấy lại được bức họa kia, cho dù có táng gia bại sản thì ta đây cũng phải làm có phải không? Chỉ là bởi vậy, ta đã là không còn xu nào dính túi, sau khi trở về cũng không biết có thể bị cha mẹ đánh chết hay không nữa.”
Thái dương Hướng Vệ Nam gân xanh giật giật, ta thật tin ngươi... mới là có quỷ.
Thấy nàng còn có xu thế càng nói càng hăng, càng nói càng thảm đến vậy, Hướng Vệ Nam rốt cuộc không thể nhịn được nữa kêu Hồ Lợi một tiếng, “Đi lấy năm mươi lượng bạc cấp cho Lộ cô nương.”
Thư Dư vừa nghe lời này, lập tức đình chỉ kêu than.
“Đại nhân quả thực là thâm minh đại nghĩa, không lấy của bá tánh một văn tiền, đạo đức tốt đến nỗi có thể ghi vào điển phạm.”
Hướng Vệ Nam lúc trước không tiếp xúc với Thư Dư nhiều lắm, đây vẫn là lần đầu tiên biết nàng biết ăn nói như vậy đấy.
Cũng không biết Mạnh Duẫn Tranh tên kia làm thế nào mà chịu đựng được nàng?
Ngân phiếu năm mươi lượng cầm lại đây, Hướng Vệ Nam trực tiếp đẩy đến trước mặt nàng, nói, “Ba mươi lượng bạc là phí ghế lô, còn có hai mươi lượng, coi như là phí vất vả của ngươi đi, hôm nay xác thật là rất vất vả.”
Phí vất vả …… chỉ có hai mươi lượng?
Ánh mắt Thư Dư để lộ ra một tia ghét bỏ, đôi tay lại phi thường nhanh nhẹn cất gọn ngân phiếu vào người.
Hướng Vệ Nam bị ánh mắt kia của nàng làm cho thiếu chút nữa nôn ra máu, “Hai mươi lượng cũng không ít rồi, ngươi đừng thấy ta là quan phụ mẫu của Giang Viễn huyện, ta cũng vừa mới tới không lâu, ở huyện thành không có căn cơ, càng không có nhân mạch. Muốn làm chuyện gì cũng phải tiêu tiền, lúc này mới bao lâu đâu, toàn bộ huyện nha của ta đều sắp bị đào rỗng. Ta đây làm quan mà một chút cũng không dễ dàng a.”
Thư Dư ha hả, nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt. Đây là học đến đâu dùng đến đó đấy hả? Nàng vừa lui xuống thì hắn lại lên sân khấu, luân phiên khóc than à.
Ngươi dẹp đi, năm mươi lượng bạc này chẳng lẽ không phải kinh phí sao? Ngươi sẽ không báo lên trên chắc, kiểu gì thì người phía bên trên người cũng phải chi trả chứ? Chứng cứ phạm tội này quan trọng như vậy, không có chúng ta, ngươi sẽ phải những người khác hao hết tâm tư đi tìm, vậy phí tổn kia sẽ không chỉ có năm mươi lượng đâu.
Nhưng mà đã có chuyển biến tốt rồi thì phải thu lại, nàng cũng không phải thật sự muốn kéo ra bao nhiêu bạc từ chỗ Hướng Vệ Nam bên này cả.
Cất xong ngân phiếu, Thư Dư gật đầu nói, “Được rồi, ta cũng rất lý giải cho đại nhân. Phí vất vả này ít thì ít thôi, ai bảo ta là người phúc hậu như vậy chứ?”
Mắt thấy Đại Ngưu đã trở lại, đang hướng tới bên này đi tới, Thư Dư cũng đứng dậy.
Cô dượng nói chuyện cũng đủ rồi, nếu vẫn chưa quay về thì trong nhà cũng phải lo lắng.
Nàng cáo từ với Hướng Vệ Nam, “Nếu bên này không có chuyện gì nữa thì ta đây liền đưa cô cô bọn họ về nhà trước, có chuyện gì thì Hướng đại nhân lại để người tới tìm chúng ta là được”
“Được.” Hướng Vệ Nam, “Ngươi cùng người nhà ngươi nói một tiếng, Lời nào nên nói, lời nào không nên nói, ngàn vạn lần đừng ra bên ngoài lan truyền linh tinh, cũng là vì an toàn của chính bọn họ thôi, sự tình chợ đen cũng tốt nhất là giấu ở trong lòng.”
“Ta hiểu.” Thư Dư xoay người đi.
Nhưng mà đi được vài bước lại như nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên xoay đầu, “Đúng rồi, Hướng đại nhân không phải vẫn còn đang phân vân không biết thưởng cho dượng ta cái gì sao? Có muốn nghe kiến nghị của ta chút không?”