Triệu Tích lập tức đi cản, “Thím, lời này còn chưa nói rõ ràng, ngươi đừng vội đi a, còn có đứa nhỏ này……”
Hắn cúi đầu, nhìn hài tử không có phản ứng gì.
Cẩu oa có chút mờ mịt, cũng không biết có nghe hiểu hồng thẩm nói hay không.
Thằng bé thấy Hồng thẩm đứng dậy liền đi, theo bản năng theo hai bước.
Hồng thẩm nghe được thanh âm, đột nhiên quay đầu, khẽ cắn môi lại đi đến bên người hắn, ngồi xổm xuống nói với hắn, “Ngươi không cần lại đi theo ta, ta là không có biện pháp nuôi ngươi.”