Trong phút chốc, hai mắt Trần Phỉ tối đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, đồng thời các loại thanh âm ồn ào bắt đầu vang lên bên tai Trần Phỉ.
Tiếng thì thầm khe khẽ, còn có tiếng trẻ con cười đùa, nhưng tiếng cười đùa chỉ trong chốc lát đã biến thành tiếng gào thét tức giận của người lớn.
Trong ngôn ngữ không có quy luật nào, nhưng giọng điệu của thanh âm trở nên càng ngày càng gấp, phảng phất như có thứ gì đó đang liều mạng đuổi theo sau những thanh âm kia.
Không dám dừng lại, dường như chỉ cần dừng lại, sẽ có chuyện đáng sợ phát sinh.
Bóng tối trước mắt Trần Phỉ, tựa hồ bị thứ gì đó lôi kéo, hai mắt vốn đã không nhìn thấy, giờ phút này lại khôi phục ánh sáng.