Vừa rồi ở dưới sân, Lữ Thủ Hoành nhìn thấy Trần Phỉ, gần như lấy tư thái bẻ gãy nghiền nát, đánh bại hai người Tiền Quang Cát. Lữ Thủ Hoành biết, cơ hội chiến thắng Trần Phỉ của mình rất xa vời.
Bởi vì luận thực lực, Lữ Thủ Hoành biết mình cũng sẽ không mạnh hơn hai người Tiền Quang Cát, thậm chí có thể còn hơi yếu một chút.
Nhưng trực tiếp nhận thua, Lữ Thủ Hoành lại không cam lòng, không chỉ có một vạn điểm cống hiến phải chắp tay nhường cho Trần Phỉ, còn có linh tài mình tân tân khổ khổ thu thập được, cũng phải đưa hết cho Trần Phỉ.
Điều này làm cho Lữ Thủ Hoành đau lòng vạn phần, nhưng không thể làm gì được, thẳng đến khi Lữ Thủ Hoành chú ý tới túi tiễn sau lưng Trần Phỉ, mũi tên bên trong đã hao tổn rất nhiều.
Một ý niệm xuất hiện trong lòng Lữ Thủ Hoành, không tới gần, mà đi ngược lại, trước tiên tiêu hao hết mũi tên trong túi tên của Trần Phỉ, đến lúc đó tự nhiên cơ hội sẽ tới.