Nhưng giờ đây, dù tiêu hao hết bản nguyên, sau này cảnh giới có tụt giảm, cũng tốt hơn nhiều so với việc chết ở chỗ này.
Nghe thấy đồng bọn phía sau bỏ chạy, Ngỗi Hàn Xuyên như bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Nhưng khi hắn vừa định chạy trốn, thì mũi kiếm đã xuất hiện trước mặt.
Lúc này, Ngỗi Hàn Xuyên mới hiểu được áp lực mà hai gã đồng bọn trước đó phải chịu khi đối mặt với công kích của Trần Phỉ.
Giữa thiên địa, dường như chỉ còn lại thanh kiếm này. Tâm thần của Ngỗi Hàn Xuyên bị lôi cuốn vào mũi kiếm, không có đường lùi, không có sức chống đỡ, chỉ còn cách cúi đầu chịu chết.
"Phá!"