Chỉ cần không để Trần Phỉ thừa cơ chạy thoát, thì ai ra tay cũng như nhau.
Trần Phỉ nhìn bóng đao rơi xuống từ bầu trời, thân hình khẽ động, cưỡng ép thoát khỏi sự khóa chặt của đao ý của Nguyên Ma Mục Tiêu Vân.
“Ầm!”
Bóng đao chém qua thân thể Trần Phỉ, sau đó rơi xuống mặt đất bên dưới, phát ra tiếng nổ kinh thiên, vô số đá vụn bắn lên trời.
Cách đó mấy vạn dặm, vẻ mặt dữ tợn của Mục Tiêu Vân lập tức ngưng trệ, không có đao ý khóa chặt, bóng đao căn bản không chém trúng thân thể thật sự của Trần Phỉ.