Vẻ mặt Quách Lâm Sơn mơ hồ, không biết Trần Phỉ làm sao. Nhưng Quách Lâm Sơn cũng không có chống cự, theo lực đạo của Trần Phỉ chạy như điên ra ngoài.
Không chỉ có Quách Lâm Sơn mơ hồ, những người khác nhìn thấy động tác này của Trần Phỉ đều có chút kinh ngạc. Nơi này rõ ràng không có nguy hiểm, Trần Phỉ làm gì đột nhiên như vậy.
Tiêu Hướng Nguyên, ba võ giả Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong, vẻ mặt hơi biến đổi, chần chờ một lát cũng đi theo phía sau Trần Phỉ. Kỳ thật trong lòng bọn họ cũng có một loại cảm giác là lạ, chỉ là nói không rõ ràng.
Tựa hồ luôn có một loại cảm giác, khiến cho bọn họ chỉ muốn ở yên một chỗ, hưởng thụ khoái hoạt thắng lợi mà không muốn di chuyển.
Bởi vì điều này, vừa rồi sau khi bọn họ chia xong Khỉ Mộng Liên, một đám còn ở tại chỗ, thậm chí nhìn những người khác ăn hạt sen. Thậm chí bọn họ đều có một loại xúc động lập tức ăn hạt sen vào.