“Mảnh vỡ gương luân hồi cuối cùng!” Mục đích ban đầu của tôi khi tiến vào mộng cảnh tầng sâu chính là vì nó. Đôi mắt đỏ ngầu, tôi không chút do dự nhặt nó lên.
Ngay khi tôi rút cánh tay lại và chuẩn bị bỏ mảnh gương cuối cùng vào trong túi áo, bàn tay buông thõng của Đồ Tể đột nhiên giơ lên, tóm lấy cổ tay tôi.
“Tôi biết cậu có cách rời đi.” Viên kết tinh to bằng hạt gạo nhanh chóng bị lốc xoáy trong thức hải của Đồ Tể hấp thu. Kết tinh tuy nhỏ nhưng năng lượng chứa đựng bên trong lại vượt xa tưởng tượng của tôi. Đồ Tể vốn đang sống dở chết dở, vết thương trên người vậy mà lại đang hoà hoãn được đôi chút, đôi môi tái nhợt, gã nhỏ giọng nói: "Tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào, chỉ cần cậu đồng ý đưa tôi cùng trở về hiện thực."
Mảnh vỡ gương luân hồi cuối cùng đã ở trong tay, lần vào mộng này đối với tôi đã viên mãn, rút lui bỏ đi mới là thượng sách.
Tôi sở hữu Mộng Dực cổ, có thể tùy ý ra vào mộng cảnh tầng sâu, Đồ Tể bị thương nghiêm trọng, mang gã đi cũng không phải là không được. Chỉ là loại người như Đồ Tể không thể trở thành bạn bè của tôi được. Gã là một con rắn độc, chỉ cần không cẩn thận, có thể bị gã cắn lại, dù sao thì trong hiện thực người giết chết ý chí phụ của gã cũng là tôi.