Màn mưa nối tiếp trời đất, càng lúc càng lớn, tầm nhìn bị che khuất, tôi vận dụng Phán nhãn cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy trong tòa nhà cổ đối diện lờ mờ có bóng người đang di chuyển.
Tôi không chắc đó là chấp niệm hay quỷ hồn, khoảng cách quá xa.
“Trong tòa nhà không có một bóng người, khách thuê của tòa nhà màu đỏ đi đâu hết rồi?” Tôi quay đầu lại liếc nhìn thang máy ở giữa hành lang.
Ánh sáng duy nhất của cả tầng trên cùng là từ nơi đó phát ra, ánh sáng màu xanh lá nhàn nhạt, nhìn có chút ghê rợn.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất mà không hề đi xuống, càng kỳ quái hơn chính là cửa thang máy đóng mở lặp đi lặp lại vô tận, như thể lúc nào cũng có người ra ra vào vào vậy.