"Máu này không phải là máu của cậu bé để lại đó chứ?" Cậu bé sống ở tầng 6 có lẽ là chuyển thế của Quân Sinh quá cố. Nó bị chấp niệm coi là đồng loại, vì vậy sau khi bố mẹ bị hại, nó có thể sống sót một mình trong tòa nhà màu đỏ: "Trương Thư Tuyết không có lý do gì để làm hại đứa trẻ đó, nhưng từ điểm cậu bé rất sợ Lý Minh có thể thấy, nó vẫn vô cùng sợ chấp niệm."
Để lần theo vết máu, tôi lên đến tầng 8. Cửa căn hộ của Trương Thư Tuyết cũng không khóa, sau khi mở ra, một mùi thịt béo ngậy tỏa ra ngoài.
Chậu ăn bị lật úp xuống đất, nước thịt bắn tung tóe, trên đó mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy đường nét của mấy dấu chân.
"Dấu chân là của Trương Thư Tuyết, ngón chân hướng về phía cửa. Sau khi cô ta chạy chân đất vội vàng đuổi theo mình ra ngoài, cũng chưa quay trở về nữa. Dấu giày thì lại rất nhỏ, hẳn là do Lý Minh để lại. Nó bò trên mặt đất, cho nên phần lớn dấu giày đều không hoàn chỉnh, mũi giày cũng hướng về phía cửa, thằng nhóc này sau khi bỏ đi cũng chưa quay lại." Tôi cẩn thận quan sát từng dấu chân, ngoại trừ Trương Thư Tuyết và Lý Minh, chỉ còn lại dấu chân của tôi.
"Bọn họ đi đâu rồi?" Sau khi rời khỏi nhà của Trương Thư Tuyết, tôi lại gặp phải chấp niệm người đấy dấu răng. Chạy ngược chạy xuôi, đã lãng phí mất rất nhiều thời gian. Sau đó tôi trốn trong nhà bà lão và bị cách biệt với thế giới bên ngoài. Tất cả những biến cố xảy ra trong tòa nhà màu đỏ, chắc là xảy ra sau khi tôi nghe được câu chuyện của bà lão.