Có người nói, ký ức giống như nước rót vào lòng bàn tay, cho dù trải ra hay nắm chặt, nó vẫn sẽ chảy ra hết từ kẽ tay, tôi cũng đã từng nghĩ như vậy.
Nếu không phải tự mình chịu đựng dằn vặt chia lìa, hoàn toàn sẽ không thể tin trên đời này lại có chuyện tóc bạc trắng chỉ sau một đêm. Mãi cho đến khi gặp bà lão sống sót sau chiến tranh này, tôi mới nhận ra, có một số thứ thực sự không bao giờ có thể quên.
Thân ảnh của bà lão được ánh nến chiếu rọi, trên vách tường chỉ còn lại một cái bóng mờ mờ, giọng nói khàn khàn của bà vang vọng trong nhà, như thể bà đã xuyên qua thời gian hơn 70 năm trở về ngày hôm đó.
"Tôi đã đợi cậu ấy ở ngọn núi như đã hẹn ước trong hai ngày một đêm, cậu ấy không đến, nhưng những người lớn ở Long Xương bắt đầu xuất hiện quanh núi. Bọn họ mang theo dây thừng và thanh sắt, tôi biết bọn họ đang đi săn, đang tìm kiếm tôi……”
"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Quân Sinh rồi, trong lòng rất sợ hãi. Sau khi trời tối tôi đi ra khỏi núi, nhưng không có can đảm để quay lại Long Xương."