Trương Thư Tuyết cuộn người vào tường, khóc không thành tiếng. Ký ức sâu nhất trong lòng cô ta bị đánh thức, cô ta vừa khóc vừa nôn khan rồi đưa tay vào miệng, bịt chặt cổ họng và kéo lưỡi.
Cô ta có ăn thịt người hay không đã không còn quan trọng, tôi thở dài rồi từ từ buông tay.
Tôi không biết làm thế nào để an ủi cô ta. Trên thực tế, kể từ sau khi cô ta ăn miếng thịt đầu tiên, thì đã không còn là Trương Thư Tuyết của trước đây nữa rồi.
Điểm này trong lòng cô ta biết rất rõ. Ký ức trong não có thể bị lãng quên, nhưng một số phản ứng trong cơ thể thì không thể che giấu được. Dưới sự giam cầm và tra tấn của bác sĩ Trương, cô ta đã quen với việc ăn thịt, thậm chí trên cơ thể cô ta cũng thấm đẫm mùi thịt thơm.
Nhặt chiếc áo khoác dưới đất ném cho người phụ nữ, tôi đứng dậy ngồi xuống giường gỗ: “Cô sống ở đây bao lâu rồi?”