Có sự bí ẩn trong lời nói của Chu Lập, tôi như hiểu như không: "Những người thuê trong tòa nhà được chia thành người và heo?”
"Không sai."
Tôi thấy trên khuôn mặt của gã có ẩn chứa một sự khinh miệt: "Tôi thấy rất nhiều nội dung liên quan đến heo trong tác phẩm của anh, heo trong lời nói của anh có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
Nghe câu hỏi của tôi, Chu Lập hơi ngạc nhiên, sau đó lại có một biểu cảm cổ quái trên khuôn mặt, dường như là đang mỉm cười. Trước mặt tôi và Bạch Nhã Nhi, gã cởi cái quần rách nát bốc mùi hôi thối kia đến đầu gối.
Lúc đầu tôi còn không hiểu người đàn ông này bị thần kinh gì, nhưng sau khi nhìn thấy hai màu sắc hoàn toàn khác nhau trên đùi của gã, trong lòng tôi cả kinh, vừa sửng sốt, lại vừa cảm thấy có chút ghê tởm —— trên đùi của gã có khâu một tấm da heo.