"Nó?"
Nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Bạch Nhã Nhi, tôi đang định hỏi chi tiết thì cô ta đứng dậy khỏi giường. Lảo đảo đi về phía cửa phòng, khi đi ngang qua tôi, cô ta còn hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Đều do anh, đều do anh hết đấy!”
Rõ ràng tôi đã cứu cô ta, không cảm ơn thì thôi, lại còn oán trách. Sớm biết thì tôi đã ném cô ta ở ven đường rồi một mình lái xe đi cho xong.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hành vi bất thường của Bạch Nhã Nhi cũng cho thấy một điều. Lúc ấy không hiểu sao đèn kích hoạt bằng âm thanh lại sáng lên, đúng là có thứ gì đó đã theo tôi lên lầu.
Đi tới cánh cửa gỗ quét sơn đỏ tươi, người phụ nữ dựa vào cửa, hướng ra ban công, sau đó tắt đèn phòng khách.