Cơ thể rất lạnh, không cảm thấy chút hơi ấm nào, trong đầu như đổ đầy nước chì vậy.
Tôi gắng gượng mở mắt ra, trên người đang đắp một chiếc chiếu rơm cũ rách, xung quanh tối đen như mực, nhưng có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp.
“Cậu tỉnh rồi hả?” Nhìn về phía giọng nói, ngồi cách tôi không xa có một người đàn ông trung niên. Cơ thể gã gần như trong suốt, ngọn lửa hồn trên ngực sắp tắt.
“Vương Sư?” Môi tôi nứt nẻ, vừa mở miệng, trong cổ họng truyền đến cơn đau như kim châm: “Đây là ở đâu?”
“Từ đường ở thôn Tỏa Long.” Vương Sư ra hiệu cho tôi im lặng: “Bên ngoài có thứ gì đó, cậu đừng di chuyển lung tung, cẩn thận kẻo bị nó nhìn thấy.”