Nghi ngờ an toàn hơn tự tin, nhưng đồng thời nó cũng kích thích bộ não của tôi như một cây kim.
Tôi có thể nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong cơn ác mộng. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không dám vén tóc gáy của Thiết Ngưng Hương. Đó không phải là một nỗi sợ hãi đơn thuần, theo tôi thì nó giống như một cách để tự lừa mình dối người.
Nếu trên gáy của Thiết Ngưng Hương thật sự có một dấu ấn hoa mai, vậy sẽ giáng một đòn trí mạng vào tôi, về sau tôi có thể sẽ không bao giờ tin tưởng bất kỳ một người nào nữa.
"Như vậy cũng tốt." Lui vào trong đại sảnh, tôi nhìn xung quanh, cặp vợ chồng người Tứ Xuyên tầng dưới cũng ở trong đó. Đêm qua hai người ngủ không được ngon, tôi tiến đến bên cạnh bọn họ để nghe lén cuộc nói chuyện. Xác định thôi miên có hiệu quả tôi mới đi sang một bên.
Cuộc thẩm vấn tiếp tục cho đến trưa, tất cả những người thuê phòng đều được loại khỏi diện bị tình nghi.