“Tóm lại, cậu cứ ở trong phòng đừng có chạy lung tung, mấy phái lớn kia có thành kiến với cậu, nói không chừng sẽ lại dựng chuyện khác.” Lãnh Thanh Huyền rũ đạo bào rồi từ trên ghế đứng dậy: “Giang Thành sắp loạn rồi, cậu tự lo lấy mình đi.”
Gã lại dặn dò tôi mấy câu rồi mới rời đi.
Tiễn Lãnh Thanh Huyền đến ngoài cửa, tôi nhìn hành lang trống trải, trong lòng có vài phần thấp thỏm lo âu.
Hung thủ giết chết Trần Cửu Ca là tôi, có điều chỉ cần không có bằng chứng chứng minh, thì sẽ vĩnh viễn không có ai biết bí mật này.
“Sơ hở duy nhất chính là Thiết Ngưng Hương, hy vọng lần này, chị ấy có thể đưa ra lựa chọn giữa mình và ‘chính nghĩa’.”