Đậy ván gỗ lại, tôi đi xuống dưới dọc theo thang gỗ. Khi đặt chân xuống đất, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh những con quái vật tựa như nhện hình người.
“Nếu như không tìm thấy quỷ hồn bé gái, nói không chừng người tiếp theo bị lâm vào tuyệt cảnh chính là mình.” Hồi tưởng lại sự bất lực và hoảng sợ của Cố Bắc khi bị kéo vào bể nước, tôi không khỏi rùng mình một cái. Dưới tình huống vừa rồi, cho dù đổi lại là tôi, cũng không có bất kỳ hy vọng chạy trốn nào.
“Rơi xuống bể nước, cũng không biết Cố Bắc sẽ biến thành quái vật, hay là sẽ biến thành thức ăn nữa.” Phương pháp dưỡng thi trong bệnh viện khác với phương pháp mà đạo trưởng Vạn Nhất giới thiệu. Đối phương không chôn quan tài vào trong đất, mượn địa khí và thi khí để tinh luyện, mà bỏ nó vào trong bể nước kín, dùng một loại nước thuốc nào đó để tiến hành ôn dưỡng.
Nói đến nước thuốc, tôi sờ vào túi quần áo. Lúc trước lấy ra ba cây kim tiêm từ trong cơ thể con búp bê silicone của gã nhà văn, tôi vẫn mang theo trên người, chỉ là còn chưa hiểu được tác dụng của nó.
“Nếu như nước thuốc trong bể nước của bệnh viện có vấn đề, vậy với tư cách là người giữ cửa, gã nhà văn nhất định sẽ phòng ngừa bất trắc. Mùi vị và màu sắc của ba loại nước thuốc này đều khác với nước trong bể, có thể không phải là độc dược, mà chính là thuốc giải.” Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, nếu muốn chứng minh thêm, thì còn phải cần thêm nhiều manh mối.