Chữ viết trên “Táng Kinh” và chữ Hán cổ vẫn có điểm khác nhau, thuộc loại kiểu chữ đặc thù lưu truyền trong một phạm vi nhỏ. Nếu không gặp phải đạo trưởng Vạn Nhất, phỏng chừng cả đời này tôi cũng không thể nhận ra bí mật này.
“Có lẽ đạo trưởng Nhàn Thanh nhìn trúng điểm này, thế nên mới nhờ mình bảo quản Táng Kinh. Lúc qua đời, ông ấy cũng đã nhìn thấu hồng trần rồi, không còn kiên trì việc kéo dài truyền thừa của phái Cản Thi nữa, chỉ hy vọng đồ đệ duy nhất của mình có thể sống tốt mà thôi. Ngay lúc hấp hối, ắt hẳn ông ta đã xem Vân Xuyên như là con ruột của mình.”
Táng Kinh rất mỏng, không đến nửa kg, nhưng lại đại biểu cho trách nhiệm hàng nghìn năm qua của phái Cản Thi.
Có được nó, chính là đại biểu cho hy vọng của cả một môn phái.
Đạo trưởng Nhàn Thanh không muốn Vân Xuyên sống mệt mỏi như chính bản thân mình, vì lẽ đó mà giao Táng Kinh cho một người ngoài như tôi. Ông ta không căn dặn gì cả, muốn chôn giấu mọi thứ vào tận đáy lòng.