Gạch trắng phủ đầy bụi bặm, trên tường kết thành từng mảng màu nâu. Căn phòng im lìm chết chóc, ngay cả một con bọ nhỏ cũng không có.
“Nhà xác số 1?” Nói là nhà xác, nhưng bên trong lại không có thi thể. Trên chiếc bàn kim loại rỉ sét là một tấm vải trắng dơ bẩn đang phủ lên.
Vải rất dày, ánh sáng không xuyên qua được. Nếu không vén lên, cho dù có dùng đèn pin chiếu rọi cũng đừng nghĩ đến chuyện nhìn thấy thứ ẩn giấu ở bên dưới.
Căn phòng u tối trông giống như một nhà kho trước mặt tôi chính là nhà xác, khác xa so với nhà xác mà tôi nhìn thấy lúc trước ở Bệnh viện Nhân dân Giang Thành, bất kể là cách bài trí, hay môi trường bên trong.
“Hai mươi năm trước, nhà xác đều như thế này à?”