Dường như con quái vật có mối liên hệ nào đó với tôi. Nếu suy nghĩ cẩn thận thì có vẻ thực sự là như vậy.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy lớp lông trắng, tôi sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Mà lúc trước, nó ẩn núp ở ngay phía sau tôi, thế nhưng lại không ra tay giết chết tôi.
Tương tự như vậy, có rất nhiều điểm khả nghi. Suy nghĩ tỏ tường của tôi lại biến thành một mớ hỗn độn.
Trương Hằng nắm lấy cửa phòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi mà có bất kỳ dị động nào, phỏng chừng gã ta cũng sẽ đoạt đường mà chạy trốn.
Để tránh tạo hiểu lầm không cần thiết, tôi từ từ giơ tay lên, ý bảo bản thân mình không hề có ác ý.