Một mặt giấy niêm phong phủ đầy bụi bặm, mặt khác lại sạch sẽ, hiển nhiên là vừa mới bị người khác xé xuống.
Trần Mặc biết tôi có ý tốt, thế nên gật nhẹ rồi hạ thấp mũi nhọn của con dao gọt hoa quả.
“Tôi đi tiên phong, các anh theo sát một chút.” Thanh âm của cậu ta nghe còn có chút run rẩy, lập cà lập cập cất bước. Như là để tiếp thêm can đảm cho chính mình, cậu ta dùng sức đẩy cửa phòng phẫu thuật trung tâm ra.
Thằng nhóc ngờ nghệch này đứng ở cửa, dùng đèn pin chiếu vào trong. Ngoài miệng thì bảo chúng tôi theo sát cậu ta, nhưng khi thật sự đẩy cửa ra, hai chân cậu ta như mọc rễ, chôn cứng trên mặt đất.
“Tiếng dộng đẩy cửa của cậu lớn như vậy, nếu bên trong có người, chắc chắn sẽ phát hiện chúng ta rồi trốn ngay lập tức. Kẻ đó sẽ ẩn nấp ở chỗ tối, chờ thời để đâm cậu một nhát trí mạng đấy.” Giọng điệu của tôi đầy cảm xúc bất đắc dĩ; vốn chúng tôi đang ở trong tối, bị Trần Mặc làm như vậy, tình cảnh của chúng tôi trở nên có chút xấu hổ.