TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 599: Tìm ma

Sợ hãi và kinh dị là cảm xúc mà tôi biết rõ nhất; biểu hiện trên khuôn mặt của người đàn ông kia không phải là cố ý giả vờ.

“Người này hẳn không phải là streamer.” Tôi cất điện thoại vào túi, nguồn sáng duy nhất biến mất khỏi phòng. Trung tâm Sarcoma lại bị bóng tối nuốt chửng một lần nữa.

Hai người im lặng nhìn nhau; trong phòng chỉ còn mỗi bể nước thỉnh thoảng vang lên từng tiếng ùng ục... ùng ục...

“Anh là ai? Hơn nửa đêm, sao lại xuất hiện ở đây?” Giằng co trong một thời gian ngắn, đôi đồng tử hoảng loạn của người đàn ông lạ mặt kia đã chậm rãi bình tĩnh lại. Gã không nói lắp bắp nữa, chỉ là âm điệu vẫn còn mang theo một chút run rẩy rất nhỏ.

Dường như gã còn sợ hãi hơn cả mình?

Với tư thế hiện tại của tôi, nếu bị tấn công, tôi khó mà phản ứng lại kịp. Do đó, tôi lập tức đảo người, buông tay, nhảy khỏi phần đỉnh của cái thùng sắt.

“Vậy anh là ai? Theo tôi được biết, bệnh viện này đã hoang phế gần 20 năm, ắt hẳn bên trong cũng không có nhân viên nào còn lại cả. Thế nên, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Tôi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, lau sạch đi mồ hôi trong lòng bàn tay rồi vận dụng Phán nhãn để quan sát kẻ trước mắt.

Người này có diện mạo xấu xí, dáng người nhỏ gầy, ăn mặc lôi thôi lếch thếch. Không những thế, trên người của gã còn tản mát ra một mùi nước khử trùng mờ nhạt.

Sờ tay đến thắt lưng, tôi âm thầm điều động Âm khí, sẵn sàng triệu hồi Quỷ hồn từ trong chiếc vòng quỷ.

“Tay của anh đang làm gì thế? Đừng manh động!” Biểu cảm của người đàn ông kia chỉ vừa mới hòa hoãn lại, nay lại tiếp tục thay đổi. Dường như gã có một loại sợ hãi đặc thù đối với tôi, cũng khiến tôi vô cùng khó hiểu.

“Được rồi, bình tĩnh, đừng kích động. Tôi cũng không có ác ý.” Tôi thử gọi Âm quỷ ra, nhưng 3 con quỷ kia đã bị thương nặng vì chống lại bùa chú của Từ Diễn khi trước, thế nên lần này cực kỳ kháng cự lại lời kêu gọi của tôi.

Nếu dùng Âm Dương Quỷ Thuật, tôi vẫn có thể cưỡng chế bọn chúng hiện thân. Nhưng nếu làm thế, vậy sẽ bại lộ thân phận Quỷ tu của tôi. Với tình huống trước mắt, vẫn chưa đến mức phải ra tay như vậy.

Tôi bèn giơ hai tay lên, ý bảo trong tay mình cũng không có vật gì đủ khả năng tổn thương gã. Sau khi thấy vậy, người đàn ông kia mới yên lòng.

“Anh đừng có mà lộn xộn. Trả lời tôi, tại sao anh lại đeo mặt nạ?” Người đàn ông xa lạ kia cực kỳ khẩn trương; với bộ dáng rối rắm thế kia, dù nhìn ngược nhìn xui kiểu nào cũng không thể là streamer của Tú Tràng được.

Hai người chúng tôi, chẳng ai muốn mở miệng trước cả. Rốt cuộc, tình thế đã chuyển sang giai đoạn giằng co, mà thanh âm ùng ục trong bể chứa nước càng lúc càng lớn, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là lựa chọn tốt.

Vì sợ thu hút nhiều người đến đây hơn, tôi đành quyết định trả lời câu hỏi của gã trước, để gã xua tan đi cảm giác thù địch.

“Tôi chỉ là một tay thất nghiệp lang thang, rồi nghe nói ngành công nghiệp livestream đang rất hot nên muốn thử lập nghiệp bằng con đường này thông qua một chương trình livestream đi tìm ma.” Khi nói đến đây, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia. N6eu1 gã ấy có bất cứ một biểu cảm mất tự nhiên nào, tôi sẽ giết gã ngay lập tức.

“Livestream hả?” Gã ấy hơi mờ mịt, tựa hồ cũng không rõ livestream của xu hướng mới là gì. Phản ứng thế này của gã ta khiến tôi cũng hơi bối rối, không thể nào xác định được rốt cuộc gã ấy đang giả vờ hay thật sự không hiểu về livestream.

“Đúng, chính là cầm theo điện thoại di động để quay phim, rồi chia sẽ cho nhiều người xem cùng một lúc.” Để tiếp tục thăm dò thân phận của người đàn ông kia, tôi đã thực hiện một hành vi cực kỳ liều lĩnh. Tôi thẳng thừng lấy chiếc điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng ra, tiến tới gần gã, muốn để gã trông thấy những dòng comments trong room livestream của tôi.

“Đừng tới đây!” Người đàn ông kia không cho tôi đến gần. Thậm chí, gã còn không nhìn vào màn hình điện thoại di động, chỉ chăm chăm vào khuôn mặt của tôi một cách đầy cảnh giác: “Anh tháo mặt nạ ra trước đi.”

“Gã ấy sợ mình là do mình đeo mặt nạ à?” Cầm điện thoại di động, tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Mặc dù trông người đàn ông kia tương đối xấu xí, nhưng tất cả các khía cạnh còn lại vẫn nằm trong phương diện của người bình thường.

Nếu nhìn nhận vấn đề từ góc độ của gã ấy, chuyện tối nay chắc chắn vô cùng kinh dị. Hơn nửa đêm mà nghe được một loại âm thanh quỷ dị và trông thấy ánh đèn chớp tắt từ một vị trí tận sâu trong bệnh viện, khi chạy tới xem thử thì bản thân lại gặp ngay một người đang đeo mặt nạ đen trắng đứng tại đó... mà gã đeo mặt nạ ấy lại còn đang trèo lên một cái thùng sắt thật to... Nhìn ngược nhìn xui, cũng không thể nào nhìn ra bản thân tôi là một người tốt được.

Bao nhiêu đây còn chưa đủ đáng sợ à?

Vì muốn gã đàn ông kia tin mình hơn, trong khi bên dưới chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác này vẫn còn một lớp mặt nạ da người khác, tôi cũng không hề sợ mình bị bại lộ gương mặt thật.

Chuyển camera của chiếc điện thoại di động sang một góc khác, tôi tiện tay tháo đi chiếc mặt nạ đen trắng ra. Bất đắc dĩ, tôi xòe tay về phía trước: “Bình tĩnh một chút đi! Tôi đeo mặt nạ chỉ để tăng thêm hiệu quả ma mị cho bầu không khí thôi. Khán giả yêu cầu tôi làm vậy mà?”

Nói xong, tôi thử thăm dò: “Xin lỗi đã làm anh sợ nhé. Anh là bảo vệ ở đây à?”

Người đàn ông lạ mặt lắc đầu: “Trước hết, anh đừng có đến gần. Anh nói anh là streamer tìm ma, vậy chứng cứ đâu? Anh muốn livestream, vậy phải có thiết bị livestream chứ?”

“Đừng nóng vội, chiếc điện thoại này chính là công cụ livestream của tôi.” Tôi đưa chiếc điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng đến trước mặt gã. Từ đầu đến cuối, biểu cảm của gã ấy cũng không hề thay đổi. Nếu kẻ này là streamer, vậy khi nhìn thấy chiếc điện thoại của Tú Tràng thì phải có ít nhất là một kiểu ứng nhỏ nhặt trong chớp nhoáng mới hợp lý.

“Đây là phòng livestream của tôi, bên trong còn có những đoạn hội thoại mà bọn họ đang tán dóc đấy.” Tôi đã sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào, nhưng trong một hoàn cảnh căng thẳng như vậy, nhóm khán giả vẫn đang chém gió đến mức “quên cả trời đất.”

***********

Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát tặng 01 Minh tệ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Đeo mặt nạ để tăng bầu không khí à? Em cật lực muốn xem gương mặt thật của anh nha anh trai!

- Đúng rồi! Còn ngụy biện là do khán giả yêu cầu à? Tụi em yêu cầu anh đeo vớ để livestream, mà anh có đeo đâu?

- Tui mới gởi bộ đồ nữ cho ông á, ông tự xử đi nha.

**************

Bác tài xế Giang Thành:

- Cậu streamer mà mặc đồ nữ để livestream, ắt hẳn sẽ quyến rũ theo một cách rất đặc biệt. Tôi chỉ sợ sẽ có một số kẻ khác GATO với cậu streamer. Nhớ lúc trước, từng có một vị triết gia đã suy nghĩ qua vấn đề này rồi. Tại sao hoa đào và hoa cúc cùng nhau đi qua chốt kiểm tra an ninh, nhưng cuối cùng lại chỉ có hoa cúc bị ngăn cản ở lại?

****************

Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát hỏi:

- Tại sao?

****************

Vạn Nhất Đạo Trưởng:

- Tò mò +1.

**************

Bác tài xế Giang Thành:

- Vậy cũng hỏi? Vì hoa cúc là thứ dễ bị thông nát á!

****************

Vạn Nhất Đạo Trưởng:

-...

****************

- Diễn biến này gắt quá, dễ khiến mọi người suy nghĩ sâu xa nha!!!

......

*****************

Nhìn màn mưa đạn trong room livestream của tôi, người đàn ông lạ kia cũng dần giãn nhẹ da mặt đi một chút. Gã gật đầu, trả lại chiếc điện thoại di động cho tôi: “Ừ, quả thật là a đang livestream.”

“Dĩ nhiên, tôi là một streamer tìm ma soi quỷ, đâu cần phải lừa anh làm gì.”

“Tuy nhiên, khẩu vị trong room livestream của anh nặng đô quá.” Nỗi sợ hãi trong mắt người đàn ông kia đã tiêu tan khá nhiều; ngược lại, gã bắt đầu nhìn tôi bằng một ánh mắt rất kỳ quái: “Rất tốt, rất tốt...”

Tôi luôn cảm thấy gã ta đã hiểu lầm gì đó, nhưng bây giờ cũng không phải lúc so đo những thứ này. Tiếp theo, tôi đeo lại chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác: “Đã xác thực thân phận của tôi xong, còn anh thì sao? Đêm hôm khuya khoắt mà anh lẻn vào một bệnh viện bỏ hoang, nếu anh không phải là nhân viên bảo vệ hoặc người gác cổng ở đây, vậy lý do mà anh xuất hiện tại chốn này rất đáng giá để suy luận đấy nhỉ?”

“Thật ra, tôi đã ở đây suốt 1 ngày 1 đêm rồi.” Người đàn ông kia vừa mở lời, đã khiến tối vô cùng sững sốt.

“Tối qua là anh đã ở đây rồi à? Khoan đã! Tôi vẫn chưa hiểu ý anh là sao?” Câu nói của gã đàn ông này khiến tôi khó mà suy đoán tiếp được.

“Tôi là một nhà văn chuyên viết về thể loại kinh dị, đồng thời cũng là một người yêu thích hiện tượng siêu nhiên. Tôi đến đây để tìm cảm hứng đấy mà.” Gã gãi đầu: “Tôi nói thật đấy. Nếu không tin, anh có thể đến nơi tôi tá túc mà xem. Tôi có mang theo công cụ cắm trại, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến trường kỳ rồi. Trước khi hoàn tất bản thảo sắp tới, tôi đã quyết tâm không rời khỏi nơi đây.”

Người đàn ông kia muốn dẫn tôi đến chỗ gã ở để xem xét, trong khi bản thân tôi lại không muốn như vậy. Thứ nhất, tôi sợ gã đã bố trí sẵn cạm bẫy ở nơi đó; thứ hai, còn chưa biết thứ gì đang tồn tại bên trong bể nước kia.

Hiển nhiên, gã ấy không nhận ra tâm tình rối rắm của tôi, chỉ vẫy tay với tôi rồi xoay người đi một mạch.

Bại lộ hẳn phần lưng của bản thân trước tầm nhìn của tôi, nếu tôi thực sự đánh lén từ sau lưng ngay thời điểm này, vậy chắc chắn 99% là sẽ giết được gã.

Siết tay lại, rồi sau đó buông ra, tôi quay đầu nhìn thoáng qua bể chứa nước: “Buổi livestream tối nay chỉ vừa mới bắt đầu. Mình còn đủ thời gian để quay lại kiểm tra thùng nước khổng lồ này.”

Đi theo một người đàn ông lạ lẫm rời khỏi trung tâm Sarcoma, cả hai cùng đi dọc theo hành lang, ra khỏi tòa nhà khám chữa bệnh.

Rời khỏi tòa nhà âm u kia, tôi và người đàn ông lạ mặt kia đều thở phào nhẹ nhõm. Gã cũng dần nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng còn hỏi tôi một số vấn đề về ngành livestream.

Sau khi đi bộ một vài phút, gã dẫn tôi vào tòa nhà bên cạnh tòa nhà khám chữa bệnh. Đây là Trung tâm Phục hồi Chức năng Ung thư, có tổng cộng 6 tầng, được xây dựng giống như một viện dưỡng lão với môi trường khá tốt.

“Tôi tạm thời ở đây.” Người đàn ông lạ mặt kia đi lên tầng 2, đẩy mở cánh cửa của căn phòng đầu tiên ở góc hành lang.

Đây là một gian phòng đơn, cửa sổ đóng chặt, lại cố ý gắn thêm một bức rèm cửa sổ dày để che chắn. Từ bên ngoài nhìn vào, căn bản sẽ không thể trông thấy tình huống bên trong căn phòng.

“Tùy tiện ngồi đi. Trước khi đến đây, tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể gặp được một người sống khác tại nơi này.” Gã cười ảo não, bật cây đèn báo hiệu trên bàn sáng lên, sau đó dùng một mảnh khăn phũ lên bóng đèn. Làm như vậy, những người bên ngoài tòa nhà sẽ không thể thấy được ánh sáng hắt lên từ nơi đây.

Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, cất điện thoại di động vào rồi quan sát mọi thứ trong phòng.

===

CHÂN THÀNH CẢM ƠN MINH CHỦ hhuy12 VÀ MINH CHỦ jojofinter ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU.... TUẦN MỚI NHIỀU NĂNG LƯỢNG NHA MỌI NGƯỜI :D