“Đây là tặng cho tôi à?” Nhìn Chu Quả trong hộp gấm, nét tham lam trong mắt tôi chậm rãi tiêu tán, còn vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại.
Từ Diễn ngồi ở vị trí chủ tọa gật đầu, nói: “Từ khi cậu vào cửa, tôi đã quan sát ra được rồi. Số mệnh của cậu sắp hết, Âm độc xâm nhập vào tận xương tủy, dương thọ ít ỏi. Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, tôi và cậu vừa vặn gặp nhau ở đây, mà trong người tôi lại trùng hợp mang theo một quả Chu Quả ngàn năm có thể giải được Âm độc. Đây chính là duyên. Duyên đã đến, dĩ nhiên phải tặng vật phẩm cho người hữu duyên thôi.”
Lời nói của Từ Diễn khiến tôi rất động tâm, nhưng tôi cũng biết chuyện này không hề đơn giản như vậy. Cái gì mà ông trời có đức hiếu sinh, duyên phận đã đến... Tất cả đều là chém gió. Tôi không có mặt nạ Tu La Thiện Ác, nên dù có làm bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ bị ông trời phá đám, vận rủi quấn thân. Ấy thế mà lúc này, làm gì có chuyện người ta vô duyên vô cớ đưa cho tôi một quả Chu Quả ngàn năm cực kỳ quá giá như thế này? Chuyện tốt trước mắt ư? Không, chắc chắn đây chính là một chuyện xấu rõ rệt!
Nghĩ như vậy, tôi lập tức tỉnh táo lại. Nhìn Chu Quả trong hộp gấm, trông nó cứ như một bình độc dược hoàn hảo đang nằm im lìm: “Vô công bất thụ lộc; tôi chưa bao giờ tin vào duyên phận.”
Ở trước mặt Chu Quả ngàn năm mà còn có thể duy trì bản tâm vững chãi như vậy, hành động cẩn thận này của tôi đã khiến Lục Tĩnh Tu, người hộ sơn của phái Linh Bảo kia, nhẹ nhàng gật đầu.
Đây là lần đầu tiên mà gã có một động tác nho nhỏ kể từ lúc tôi bước vào căn phòng VIP này. Lúc trước, gã vẫn giống như một bức tượng, thờ ơ với mọi thứ, chỉ ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe tôi đáp vậy, Từ Diễn bèn mở lời: “Lúc trước Lục Trần có nói rõ, cậu cũng nghe hết rồi. Quỷ mẫu là Quỷ vật của Âm phủ, nên khi xuất hiện ở Dương thế chính là một sai lầm. Chúng ta là người tu đạo, làm việc cho ông Trời, cho nên phải tiêu diệt ả ta. Cậu là chồng của Quỷ mẫu ở Dương gian, nếu có cậu hỗ trợ, phần thắng của chúng ta có thể đạt tới 90%.
“Khoan đã! Các người biết rõ tôi là chồng của Quỷ mẫu, còn muốn tôi giúp các người giết chết Quỷ mẫu à? Mạch não của người tu đạo nhảy số quái dị đến thế ư?”
Có lẽ do tôi dùng từ quá mức mới lạ, nên đạo trưởng Từ Diễn cũng không hiểu lắm. Chỉ là, ông ta nhíu mày một cách nhanh chóng: “Người – quỷ khác đường; bây giờ cậu sắp chết nhưng chưa chết, số mệnh sắp sửa tan rã – đó có lẽ là do có quá nhiều liên quan đến Quỷ mẫu. Nếu như cậu còn muốn sống thêm vài năm, tốt nhất là phải giúp chúng tôi thôi. Thiên lý sáng tỏ, ân oán rõ ràng, chún tôi sẽ trao lại cho cậu một phần Công đức từ quá trình tiêu diệt Quỷ mẫu. Đến lúc đó, tôi lại đích thân ra tay, giúp cậu luyện hóa Chu Quả để thanh trừ Âm độc.”
“Theo ý ông, chỉ khi đồng ý trợ giúp các người tiêu diệt Quỷ mẫu, thì quả Chu Quả ngàn năm này mới có thể rơi vào tay tôi, đúng không?” Nhìn Chu Quả trong hộp gấm, tôi bắt đầu suy tính.
“Không phải trợ giúp, mà là toàn lực phối hợp. Cậu nhất định phải làm theo y hệt những gì mà chúng tôi bảo.” Lúc này, Từ Diễn biểu hiện ra mặt mạnh mẽ của bản thân. Ông ta cần phải như vậy, vì bản thân ông chính là tổng phụ trách của nhiệm vụ lần này. Không những thế, các thiên sư và đạo sĩ dưới trướng hiện tại đều là tinh anh của các môn phái, dù chết đi một người thì cũng là tổn thất lớn cho các tông môn kia. Vì lẽ đó, Từ Diễn nhất định phải lo chu toàn mọi trường hợp.
“Thật ngại quá! Con người tôi thích tự do tản mạn quen rồi. Đến lúc đó, chưa nói đến chuyện không trợ giúp, ngộ nhỡ tôi còn trở thành gánh nặng cho các người nữa.” Tôi uyển chuyển từ chối; đối với tôi, nói năng như thế là đã rất lịch sự rồi.
Lãnh Thanh Huyền ngồi ở phía Bắc xa xa nháy mắt điên cuồng với tôi, ý bảo tôi nhanh chóng đáp ứng đi.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt của đạo trưởng Từ Diễn đã biến mất: “Tiêu diệt Quỷ mẫu là vì tạo phúc đức cho bá tánh một phương, thuận theo mệnh trời. Mỗi người đều nên cống hiến một phần lực lượng của chính mình.
“Thuận theo mệnh trời? Nếu ông trời hữu tình, thế giới này sẽ không xảy ra nhiều trận động đất và thiên tai đến vậy. Chẳng phải năm nào cũng mưa thuận gió hòa thì không tốt hơn à? Một ông trời vô tình vô nghĩa, chẳng rõ vì sao các người cứ phải thuận theo? Chẳng lẽ vào một ngày đó, nếu ông trời bảo các người đi chịu chết, các người cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà chết à?” Tôi vừa nói xong, không khí hiện trường lập tức trở nên căng thẳng dần, ngay cả lãnh Thanh Huyền vẫn luôn nháy mắt với tôi thì giờ này khắc này cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám trả lời câu hỏi của tôi. Trông có vẻ như những câu mà tôi vừa nói đã phạm vào một dạng kiêng kỵ nào đó.
“Càn rỡ!” Sau một thời gian ngắn bình tĩnh, đại sư huynh phái Kim Sơn Ngụy Ôn Minh mở miệng đầu tiên: “Chỉ là con kiến hôi mà cũng dám nghị luận chuyện của trời?”
Mấy vị đệ tử phái Kim Sơn cùng nhau tỏ thái độ, tranh nhao mở miệng ủng hộ đại sư huynh nhà mình. Tôi cũng không thèm để ý tới bọn họ, mà người sáng suốt đều nhìn ra được rằng, kẻ thực sự có thể quyết định chuyện nơi đây chính là Từ Diễn của Thanh Thành.
Tôi không trả lời, đám người kia có nói thêm nữa thì cũng không có ý nghĩa gì. Rốt cuộc, bọn họ chỉ hằm hừ vài tiếng rồi ngồi lại vị trí cũ.
Chờ phòng VIP an tĩnh hơn, Từ Diễn mới mở miệng: “Cậu tên là Cao Kiện, đúng không? Ông trời, là không được nghị luận đến. Đây là câu nói mà tôi muốn tặng cho cậu. Cậu nên ghi nhớ kỹ ở tận đáy lòng, vì như vậy là để tốt cho cậu thôi. Đây là lần đầu tiên, tôi có thể coi như cậu chưa trải sự đời. Nếu có lần thứ hai, nói không chừng chính tôi sẽ thế thiên hành đạo.
Ông ta tự tỏa ra một loại áp lực vô hình; thân ngồi ở vị trí chủ tọa, dáng người già nua kia lại trông hùng vĩ như một ngọn núi to.
“Từ Diễn có đạo pháp sâu không lường được, mình vẫn không nên trêu chọc thì hơn, nhằm tránh bại lộ tiềm chất trở thành Soán Mệnh sư của mình.” Tâm tư xoay chuyển, tôi quyết định không phát biểu nữa.
Các tông môn chính đạo hoàn toàn chiếm cứ thế chủ động. Trong căn phòng VIP này, hơn 10 người liên hợp lại để đối phó tôi, đẩy tôi vào tình trạng cực kỳ gian nan.
“Lần này, cậu phải giúp, không muốn giúp cũng phải giúp. Người anh em của cậu đã bị chúng tôi bắt giữ; mà con trai của cậu cũng sẽ bị đưa tới đây vào ngày mai. Cậu cẩn thận ngẫm lại đi! Vì một Quỷ mẫu, chẳng lẽ lại khiến cho anh em huynh đệ mình phải bị liên lụy à?”
Ngụy Ôn Minh uống trà, chậm rãi góp lời vào.
“Anh đang uy hiếp tôi đấy à?” Dùng mềm không được thì chuyển qua biện pháp cứng rắn, dùng gậy gộc đe dọa rồi trao thêm 1 viên kẹo, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, những người thuộc phe Đạo môn này hẳn là đã định sẵn phương án trước khi tham dự yến tiệc rồi. Tất cả những gì mà mình nhìn thấy chỉ là một trình tự mà bọn đã thiết kế từ trước mà thôi.
“Chúng ta cần uy hiếp cậu à? Mà cho dù uy hiệp, vậy cậu có khả năng phản kháng lại không?” Ngụy Kiệm Minh đã sớm chướng mắt tôi, thế nên sẵn giọng xen vào.
“Có năng lực phản kháng hay không, vậy phải thử qua mới biết.” Tôi sờ nhẹ vào chiếc vòng quỷ trên tay mình. Thái độ của bọn người trong Đạo môn quá ngang ngược, lại hết lần này đến lần khác, thật sự là khinh người quá đáng.
“Cuồng vọng tự đại! Cậu chỉ là một tên Quỷ tu, thế mà dám to mồm trước mặt chúng tôi à.” Ngụy Kiệm Minh bèn quay đầu hỏi: “Sư huynh! Không bằng để đệ xử lý hắn, dạy cho tên Quỷ tu này một bài học nhé? Trấn áp hắn xong, không chừng hắn sẽ biết điều lễ phép hơn.”
“Không được vô lễ.” Nhị sư huynh phái Kim Sơn Ngụy Lương Minh bèn đứng ra hòa giải. Gã có khí chất nho nhã, ánh mắt thâm sâu, cũng là kẻ mà tôi không thể nào nhìn rõ sâu cạn trong 4 tên đệ tử phái Kim Sơn kia: “Mọi người cần gì phải vì một con Quỷ vật mà tổn thương hòa khí lẫn nhau chứ?”
Ngăn sư đệ mình xong, gã lắc đầu, phất nhẹ tay áo nạm vàng rồi đứng dậy nói với tôi: “Quỷ mẫu không có nhân tính và sẽ phát điên vào một lúc nào đó trong tương lai. Đến lúc ấy, về căn bản là cô ta sẽ không nhận ra cậu, e là còn nhai nát luôn cả con trai ruột của mình. Nếu để cô ta tiếp tục tồn tại, nhân gian sẽ gặp phải bi kịch. Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm như vậy à?”
“Tôi không rõ liệu Quỷ mẫu có gây tổn thương cho con ruột của cô ta hay không, nhưng tôi biết các người chắc chắn sẽ làm tổn thương thằng bé ấy.” Nhìn một lượt tất cả những kẻ trong phòng đây, tôi biết rõ ngày hôm nay sẽ không thể nào kết thúc trong yên bình được. Nếu không đáp ứng, phỏng chừng tôi cũng chẳng thể bước ra khõi căn phòng này. Nghĩ đến đây, tôi bèn giả vờ đáp ứng: “Muốn tôi giúp các người cũng được, nhưng các người phải thả mấy anh em và bạn bè của tôi. Bọn họ vô tội.”
“Chờ đến khi Quỷ Mẫu đền tội, bọn họ sẽ có thể bình yên rời đi. Đến lúc đó, nói không chừng tôi sẽ thưởng thêm cho bọn họ một ít cơ duyên.” Sau khi trao đổi với mấy đạo sĩ khác, Từ Diễn đã đưa ra kết luận như vậy. Vừa mở miệng, ông ta cũng không cho tôi bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Hiện tại tôi cũng hiểu ra, thoạt nhìn thì bọn đạo sĩ danh môn chính phái này có vẻ tao nhã, nói năng rất có phong cách của các vị văn sĩ cổ đại, nhưng trên thực tế thì chỉ toàn là kẻ ăn trên ngồi trước, ngạo mạn đến tận xương tủy, cực kỳ khinh thường người phàm tục.
Bọn họ đã quyết định chuyện gì rồi, thì tuyệt đối không để người khác có cơ hội phản đối. Hành động gọi tôi tới đây cũng chỉ là để nắm giữ một nhân tốt bất ổn là tôi trong lòng bàn tay mà thôi.
Buồn cười thay! Trước khi đến đây, tôi còn thầm định thuyết phục bọn họ thử một lần, nói cho bọn họ rõ là Quỷ mẫu cũng không phải một tà vật phổ thông, khi cô ấy giết người cũng là do có nguyên nhân sâu xa khác.
Thế nhưng mà, bọn họ hoàn toàn không hề quan tâm đến những gì mà tôi nói. Có lẽ trong mắt họ, tôi là kẻ nằm trong giai cấp hạ đẳng hơn.
Nếu không thể giao lưu được, tôi cũng lười nói nhảm, đành phải giả vờ đáp ứng trước: “Tôi đồng ý toàn lực phối hợp với các người. Tuy nhiên, tôi bị trúng Âm độc, chỉ sợ khó mà sống được lâu nữa. Chu Quả ngàn năm này, các người nhất định phải đưa cho tôi ngay lập tức.
Tôi định bụng rằng, việc gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ thế này cũng đồng nghĩa với việc tạo ra cơ hội để tôi phá hoại từ nội bộ, chớp thời cơ mà ra tay cứu giúp Quỷ mẫu lúc khẩn cấp. Về phần vì sao tôi lại đòi Chu Quả ngàn năm vào lúc này, à thì... lợi ích đã dâng tận miệng, tôi ngu gì mà không lấy?
“Chờ yến hội chấm dứt, tôi sẽ cho người mang Chu Quả đến phòng cậu.” Từ Diễn vẫy tay với Từ Vô Quỷ, bảo gã trở về.
“Mang đến phòng tôi à? Ý ông là sao?”
Tôi dần có một linh cảm xấu.
“Không có ý gì, sắc trời đã tối rồi; tối nay cậu cũng không cần chạy lung tung khắp nơi, yên tâm ở lại khách sạn này là được.”
_________________
XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC MINH CHỦ:
- Sblues
- Hotuthunga
- Nguyentrongnguyen4444
ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU CHO DI DI! CHÚC MỌI NGƯỜI TUẦN MỚI NIỀM VUI MỚI, THẬT NHIỀU NĂNG LƯỢNG VÀ THÀNH CÔNG HƠN NHÉ :D
P.s: Miền Nam đang hứng chịu áp thấp nhiệt đới... Ta vừa gõ chương, vừa cầm khăn tay lau mũi a.... :3