Lục Trần vừa nói ra, tất cả đạo sĩ ở đây đều nhìn về phía tôi.
Mười một vị tu sĩ chính đạo liên thủ nhau để đối phó Quỷ mẫu, nhưng tỷ lệ chiến thắng chỉ có 60% mà thôi. Ấy thế mà nếu tôi thật lòng phối hợp, tỷ lệ thắng của bọn họ có thể đạt đến 90%. Nghe thế, ngay cả chính tôi cũng không tin.
Căn phòng VIP bỗng nhiên an tĩnh hẳn đi. Từng ánh mắt nhìn tới nhìn lui lẫn nhau; mãi đến khi bản cổ nhạc được tấu lên lần nữa, không khí đương trường mới dần hòa hoãn.
“Lục Trần, cậu đã mang đến một vấn đề nan giải cho tôi rồi.” Từ Diễn nở một nụ cười hiếm thấy; chỉ là, chẳng ai biết vì sao ông ta lại bật cười.
“Lần tiêu diệt Quỷ mẫu này, gia sư có lệnh, hết thảy đều nghe theo Từ đạo trưởng an bài.” Lục Trần chỉ cần kể lại mà thôi. Giờ kể xong rồi, nên xử lý như thế nào thì tùy mọi người. Một vấn đề nan giải như vậy, giao cho Từ Diễn xử lý là ổn thỏa nhất.
Vừa nghe cổ nhạc, nhâm nhi trà xanh, Từ Diễn nhìn về phía tôi, sau đó chậm rãi mở miệng: “Trước khi cậu tới, tôi đã phái người đến viện điều dưỡng Tĩnh Anh để mời con trai của cậu đến đây. Tuy nhiên, khi người của tôi đến mới phát hiện ra rằng, nơi đó đã sớm vườn không nhà trống. Cậu biết trước là chúng tôi sẽ ghé thăm viện điều dưỡng, đúng không?”
“Đứa nhóc còn nhỏ, sợ người lạ. Tôi sợ các ông làm nó sợ, thế nên bảo bác của nó đến đưa nó về quê.” Tôi đã từng gặp người có khí thế mạnh hơn cả Từ Diễn, thế nên bản thân cũng không hề lo lắng gì, chỉ thuận miệng nói bừa mà thôi.
“Chúng tôi đã kiểm tra camera xung quanh cả rồi, căn bản là không phát hiện ra bóng dáng của đứa nhỏ. Bọn họ cố ý chạy trốn và tránh góc quay camera; đây là một âm mưu từ sớm rồi.” Trần Kiến Quốc bên cạnh nói xen vào: “Tuy nhiên, các vị tiên gia không cần gấp gáp. Tôi đã phái thủ hạ ưu tú nhất của đi tra xét. Phỏng chừng ngày mai trước bình minh, chúng tôi có thể mang đứa nhỏ kia tới đây.”
Từ Diễn khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục quan sát tôi: “Cậu có nghe lời cậu ta nói hay không?”
Tôi chỉ nhếch miệng cười, giấu đi vẻ lạnh lùng trong đáy mắt: “Nghe gì thế? Chuyện mà anh đội trưởng Trần đây am hiểu nhất chính là nói được nhưng không làm được cơ mà. Lúc trước, anh ấy còn đòi bắt tôi, tống tôi vào tù, còn định xử tử hình tôi nữa. Nhưng hiện tại, các người cũng nhìn thấy đấy thôi. Tôi vẫn đang ngồi trong căn phòng này, vô cùng khỏe khoắn. Thế cho nên, các người cứ xem lời anh ấy nói như tiếng đánh rắm là được. Dù sao đi nữa, anh ta cũng có làm được đâu?”
Dù rơi vào cảnh ‘Tử diện Sở ca’, tôi vẫn không cúi đầu. Bản thân đã trở thành tiêu điểm chú ý, dù có khiêm tốn đi nữa thì cũng không còn cần thiết rồi.
(Chú thích: Tứ diện Sở ca là một điển tích thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp. Đây là một câu truyện có thật trong lịch sử, liên quan đến cuộc chiến của Hạng Vũ và Lưu Bang mà lịch sử gọi là Hán Sở tranh hùng.
Trong một trận đấu then chốt, khi tình hình của Hạng Vũ đã nguy kịch thì vào lúc nửa đêm Lưu Bang sai người tới gần doanh trại Hạng Vũ ca những bài dân ca nước Sở. Quân Sở lung lạc, từ đó mà đào ngũ dẫn đến kết cục Hạng Vũ đành phải tuẫn mình ở dòng Ô giang. Thiên hạ về tay nhà Hán.
Tứ diện sở ca từ đó còn được hiểu là bốn bề thọ địch.)
Trần Kiến Quốc sa sầm cả mặt nhưng vẫn không lên tiếng. Trái lại, Nhị Cẩu Tử chợt nghe thấy giọng nói của tôi trong lúc đang bị hai tên cảnh sát giam giữ, thế là lập tức hô to lên: “Anh Kiện đấy à? Mẹ kiếp! Bọn chó này định gài bẫy anh đấy! Anh mau chóng....”
Xoay người vung quyền, Trần Kiến Quốc đấm thẳng vào bụng Trần Nhị Cẩu. Nhị Cẩu đau đến mức không thể nói hết cả câu. Lúc này, gã Trần Kiến Quốc mới thu tay lại, lấy lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng,
“Đội trưởng Trần thật oai phong. Cơ mà, anh hãy nhớ kỹ nhé! Một đấm này, tôi chắc chắn sẽ đòi lại cho cậu ấy.” Chạm nhẹ ngón tay vào chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác trong lồng ngực, tôi điều chỉnh giọng điệu rồi nhìn về phía Từ Diễn đang ngồi ở vị trí chủ tọa: “Lần trước, Quỷ mẫu giết chết Lục Cẩn, đệ tử của Diệu Chân quan, cũng là do Lục Cẩn bắt cóc con trai của Quỷ mẫu. Hơn nữa, gã ấy còn dùng Tru Tâm Vấn Đạo, dùng cổ trùng tra tấn thằng nhóc ấy. Vì lẽ đó, mới khiến Quỷ mẫu phát điên lên. Các người suy nghĩ cẩn thận lại đi. Trên thực tế, kẻ sai trong chuyện này không phải là Quỷ mẫu. Tiền đề khiến cô ấy giết người là do có người đang tra tấn con ruột của cô ấy! Không những thế, ngoại trừ mấy người chủ động gây sự với Quỷ mẫu ra, cô ta cũng chừng từng gây ra bất cứ sát nghiệp nào. Cô ấy tự biết khắc chế bản thân, cũng không phải là tai họa nghiêm trọng như các người nói.
“Cậu lại dám năn nỉ cho Quỷ vật à?” Từ Diễn hứng thú nhìn tôi, sau đó lại liếc mắt sang Lãnh Thanh Huyền: “Âm sư Quỷ tu các người đều suy nghĩ cho quỷ vật như vậy ư?”
Lãnh Thanh Huyền không ngờ Từ Diễn lại hỏi mình, thế nên lắc đầu nói: “Trong quan niệm của Âm sư, Quỷ chỉ là một loại hình thức, cũng không có tình cảm. Nói một câu khó nghe, cũng có thể gọi chúng là công cụ.”
“Tôi không hề năn nỉ cho Quỷ mẫu, chỉ là đang kể lại nguyên nhân và kết quả của vụ việc. Dù sao đi nữa, đến cả trong thế tục cũng có các mức khung hình phạt khác nhau về tội giết người cơ mà. Tự vệ mà giết người và cố ý giết người là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.” Chính đạo thế lớn, tôi cũng không muốn xé rách da mặt với bọn họ, thế nên vẫn cố gắng đè xuống lửagiận mà kiên nhẫn giải thích. Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện ra rằng, những gì mà tôi nói chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi.
“Người không chung đường, khó vào chung nhà. Mấy câu ngụy biện của anh nên giữ lại để đi lừa gạt bọn Quỷ vật đi.”
Ngụy Kiệm Minh cười nhẹ, mà sư huynh của gã cũng lên tiếng: “Chính tà bất lưỡng lập! Người và Quỷ khác đường, anh còn định dùng pháp luật thể chế để áp dụng lên Quỷ vật! Buồn cười! Thật buồn cười!”
Mấy đạo sĩ đều phát biểu vài câu, để rồi Từ Diễn mới mở miệng, đưa ra phán xét cuối cùng: “Chuyện Quỷ mẫu xuất hiện ở Dương thế vốn dĩ đã vi phạm vào thiên quy, quấy nhiễu trật tự của Âm Dương. Chúng ta là tu sĩ, phải thuận theo ý trời mà đi, bắt buộc phải bình định họa này. Không thể giữ Quỷ mẫu lại được, hoặc là tiêu diệt, hoặc là phong ấn nó.”
Hành động lần này do Từ Diễn lãnh đạo; ông ta vừa mở miệng, mọi người dĩ nhiên phải nghe theo.
“Thiên cơ đã bị che đậy, các vì sao đang di chuyển hỗn loạn; lần này mong mọi người đồng tâm hiệp lực.” Từ Diễn căn bản không hề để ý tới tôi, mà quay sang nói với Hoàng Bá Nguyên và Giang Đắc Thao: “Hai vị là rồng trong loài người; lần này nếu có phiền toái, mong hai người có thể hỗ trợ ít nhiều.
“Từ đạo trưởng cứ việc yên tâm.”
Sau khi thấy Hoàng Bá Nguyên và Giang Đắc Thao tỏ thái độ, Từ Diễn mới nhẹ nhàng phất tay. Hai người hiểu ý dẫn Giang Thần và Hoàng Lam rời đi. Tiếp đó, Từ Diễn lại phất nhẹ tay với Trần Kiến Quốc ở cửa ra vào.
Đội trưởng Trần khá là oai nghiêm lúc ban nãy, giờ lại chẳng dám hó hé một câu, chỉ có thể vội vã dẫn hai gã đội viên và Nhị Cẩu Tử cùng lui ra ngoài.
Thấy Trần Kiến Quốc dẫn Nhị Cẩu đi, tôi mới hiểu được vì sao Từ Diễn nhất quyết chờ Nhị Cẩu có mặt mới bắt đầu đối thoại với tôi. Ông ta muốn uy hiếp tôi, đồng thời cũng đang thể hiện thực lực và thủ đoạn của mình.
Tuy nhiên, còn may là tôi sớm nhờ Cổ tiên sinh dẫn Vương Ngữ đi theo đường nhỏ mà rời khỏi Giang Thành. Nếu Vương Ngữ xuất hiện ở đây, tôi sẽ càng thêm bị động.
“Được rồi, người không liên quan đã rời đi. Có một số lời, tôi muốn nói rõ ràng hơn.” Từ Diễn hất nhẹ đạo bào; từ cổ tay áo của ông ta bắn ra 4 lá bùa giấy vàng, dán ở bốn góc phòng VIP. Tiếng tân khách bên ngoài ồn ào nói chuyện nhất thời bị ngăn cách. Dường như trong lúc phất tay kia, ông ta đã bố trí xong một trận pháp đơn giản để phòng ngừa nghe lén.
“Lục Trần là đại đệ tử của Đạo chính Diệu Chân quan. Do đó, chúng ta không cần hoài nghi lời mà cậu ấy nói. Lần tru sát Quỷ mẫu này có lẽ sẽ nguy hiểm hơn những cuộc chiến trước đó. 11 người liên hợp nhau, nhưng tỷ lệ thắng chỉ có 60%. Con số này quá thấp. Tru sát quỷ vật không phải là một chuyến rèn luyện chốn hồng trần. Đây là một cuộc chiến sinh tử, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng như choi. Sư môn của các người cho phép các người đến đây, một là vì để tất cả có thể mở mang kiến thức, hai là muốn mọi người có cơ hội trải qua một kiếp nạn sinh tử, từ đó mới đủ phẩm chất để trở thành một vị Thiên sư trừ ma chân chính.” Nói đến đây, Từ Diễn bèn thở dài.
“Bất quá, tỷ lệ thành công 60% thật sự là quá thấp. Chống chọi với Quỷ mẫu, đại đa số các người đều phải chết. Thế cho nên, chúng ta cần phải tìm cách nâng xác suất này lên.” Từ Diễn lật tay, lấy ra một hộp gấm to bằng bàn tay từ bên trong lồng ngực. Ông ta giao vật này cho gã đệ tử Thanh Thành tên Từ Vô Quỷ đứng sau lưng.
Gã đạo sĩ trẻ ước chừng 17, 18 tuổi kia cung kính cầm hộp gấm đi đến bên cạnh tôi: “Duyên chủ, đây là một phần tạo hóa mà sư thúc tặng cho cậu.”
Ở đây không chỉ có tôi, mà ngay cả các vị đạo sĩ khác cũng tò mò, không rõ Từ Diễn rốt cuộc muốn làm gì.
“Tạo hóa cho tôi à?” Vừa nghi hoặc, tôi vừa mở hộp gấm ra. Bên trong là một khối ngọc lạnh, mà bên trên khối ngọc lạnh ấy có một quả trái cây to bằng trái nhãn.
Loại trái cây này trông na ná giống ngọn lửa, mà trên lớp biểu bì lại sinh trưởng ra từng đường vân phức tạp không khác gì vết đạo ngân; thoạt nhìn, loại thực vật này cứ như một ngọn thiên hỏa hạ phàm.
“Đây là Chu Quả à?” Lãnh Thanh Huyền là người đầu tiên mở miệng; gã ta chính đệ tử đích truyền của Mao Sơn, thế nên từng được trông thấy rất nhiều bảo vật.
“Màu sắc mượt mà đỏ bừng, được bảo tồn mà vẫn giữ vẻ ngoài hoàn hảo như thế... Phỏng chừng, cũng chỉ có cây Chu Quả ngàn năm ở cấm địa Thanh Thành mới có thể kết ra loại quả như vậy.” Ngụy Ôn Minh gật đầu nói, đồng thời còn lộ rõ vẻ hâm mộ ra mặt: “Khi dùng Chu Quả lần đầu tiên, có thể giúp khơi thông kinh mạch toàn thân, tẩy tủy phạt cốt, tăng trưởng chân khí Tiên thiên. Thậm chí còn có lời đồn, ăn Chu Quả còn có thể kéo dài tuổi thọ.”
“Ngụy đạo hữu nói đúng rồi. Cơ mà, Chu Quả ngàn năm này còn có một công hiệu khác, có lẽ mọi người cũng không biết.” Từ Diễn cười nhạt: “Loại quả này có thể thanh trừ Âm độc, hóa giải âm sát và oán khí. Đối với Quỷ tu, đây chính là thứ tốt để cứu mạng.”
“Có thể hóa giải bệnh từ Âm độc gây ra à?” Tôi sáng mắt lên; Âm độc trong cánh tay trái của mình càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu không xử lý kịp thời, vậy chỉ có thể chém đứt cánh tay này mà thôi. Vừa lúc ngủ gật lại có người tặng gối, tuy Chu Quả này không có khả năng thanh lý sạch sẽ Âm độc trên cánh tay trái của tôi, nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết vấn đề cấp bách, trì hoãn thêm một thời gian khá dài cho bản thân.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Quả, nhưng ngoại trừ cảm giác khát vọng nhận được kia, tôi còn thầm lo lắng một chuyện. Đối phương không thể nào vô duyên vô cớ mà tặng tôi một vật quý giá như vậy được; nếu tôi muốn lấy Chu Quả, chắc chắn phải trả một cái giá tương đương.
++++++++++
ĐA TẠ MINH CHỦ linhcucai ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU.... CHÚC BẠN CÓ NHỮNG NGÀY CUỐI TUẦN THẬT VUI VẺ NHA :D