“Trần Cửu Ca!” Lẩm bẩm cái tên này vài lần, tôi liếc mắt qua gã ấy vài lần. Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới chính là, Trần Cửu Ca lúc này cũng đang nhìn về phía tôi.
Gã có biểu hiện rất tao nhã, khác hẳn với thái độ bên trong giấc mơ. Ánh mắt chạm nhau, gã nở một nụ cười đầy thiện ý.
“Diễn xuất tốt nhỉ?” Nếu không phải sớm biết chân tướng của Trần Cửu Ca, nói không chừng tôi cũng sẽ bị biểu hiện này của gã ấy lừa gạt. Nếu tên này đã có thể trở thành quân cờ mà Song Diện Phật cài vào nội bộ các tông môn chính đạo, quả thật là có lý do của nó. Ít nhất, gã ấy tuyệt đối không thua gì những diễn viên chuyên nghiệp trong phương diện diễn xuất.
Trong phòng VIP, Hoàng Bá Nguyên và Giang Đắc Thao đang liếng thoắng trò chuyện. Hai lão hồ ly kia đều đang cố gắng tranh thủ cảm tình từ các tông môn.
Đứng ở độ cao của bọn họ, những lão già này đã biết rất nhiều bí mật mà người bình thường khó có thể biết được. Tông môn ẩn thế quả thật tồn tại, mà những kẻ tu đạo ấy lại rất ít khi tham dự vào chuyện thế tục. Ngày thường, các tông môn này cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng ai có thể tìm ra cả, huống chi là muốn thiết lập mối quan hệ xã giao.
Cũng bởi vì như thế, nên công ty Dược Càn Đỉnh và nhà họ Giang mới quan tâm đến yến tiệc lần này đến vậy. Đối với bọn họ, đây là một cơ hội cực kỳ ngẫu nhiên, có thể gặp chứ không thể cầu.
Hai lão ấy đang cố gắng thể hiện, mà người của bên tông môn lại phản ứng cực kỳ thờ ơ.
Quan sát từ xa xa, tôi chỉ đành âm thầm lắc đầu. Về cơ bản, hai ông lớn của ngành thương nghiệp Giang Thành đây không hề biết rõ mục đích thực sự mà đám người này đến đây. Bọn họ chẳng thèm quan tâm đến nhà họ Giang hay họ Hoàng, thậm chí là những sản nghiệp nơi thế tục kia. Điều mà bọn họ quan tâm chính là Quỷ mẫu, hay nói đúng hơn chính là số mệnh của tông môn.
Đã qua hơn một nữa thời gian của buổi tiệc, Hoàng Bá Nguyên và Giang Đắc Thao cũng nhận ra bên phía tông môn không hề hứng thú với những gì mà mình vừa nói. Vì lẽ đó, hai vị doanh nhân lừng lẫy đây có chút xấu hổ, cuối cùng đành phải giã lã dăm ba câu.
Mãi đến khi bài cổ nhạc trong phòng đã được đàn xong, cánh cửa phòng VIP đột nhiên bị ai đó đẩy ra; một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát vũ trang bước vào.
“Thưa các vị tiên gia, tôi đã dẫn người đến đây rồi.” Người đàn ông với thân hình cao lớn này chính là Trần Kiến Quốc, đại đội trưởng đội cảnh sát vũ trang. Gã vẫy tay về phía bên ngoài căn phòng; có hai đội viên khác áp giải một thanh niên trong tình trạng bị một miếng vải đen bịt kín mắt đi vào.
Vừa thấy thế, tôi lập tức nheo mắt lại, bất giác siết chặt nắm tay vào thành ghế: “Trần Nhị Cẩu?”
“Mấy tên côn đồ mà đạo trưởng Lục Trần nói đã bị chúng tôi bắt được, còn vài tên khác đang ngồi trong xe cảnh sát ở ngoài đại sảnh.” Trần Kiến Quốc có dáng người cao lớn, điệu bộ khá uy nghiêm. Sau khi gã ấy nói xong, mấy tên đạo sĩ chung quanh đều hài lòng gật đầu.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy cứ bắt đầu đi.” Đạo trưởng Từ Diễn ngồi ở giữa mở hai mắt ra. Thoạt nhìn bề ngoài, ông ta khoảng chừng 50 tuổi, nhưng trên thực tế đã hơn 60 tuổi rồi. Lúc ông ấy mở đôi mắt ra, bên trong dường như ẩn chứa một vầng hào quang sắc bén như kiếm nhọn: “Lục Trần! Kể hết những gì mà cậu nhìn thấy cho mọi người biết rõ, không được để sót bất cứ một thông tin nào.”
Gã đạo sĩ cẩm y ngồi bên phải Từ Diễn chắp tay ứng lời, sau đó mới đứng dậy. Tiếp đến, Lục Trần bèn kể về tình cảnh lần đầu tiên bản thân và Lục Cẩn gặp phải Quỷ mẫu ở trường trung học Tân Hỗ cho mọi người nghe.
Gã cũng không hề giấu diếm gì, bao gồm cả chuyện Tam Âm tông nhúng tay vào, thậm chí là cả chuyện sử dụng biện pháp Tru Tâm Vấn Đạo để tra khảo tôi. Không những thế, kẻ này cũng không hề bao che việc Lục Cẩn và Chung Cửu bắt lấy Vương Ngữ, dùng thằng nhóc ấy để uy hiếp tôi.
Tất cả đều là sự thật, không hề có thiên vị hay cố ý bôi nhọ tôi. Biểu hiện của Lục Trần lúc này quả thật đã nằm ngoài dự đoán của tôi về gã.
“Có lẽ bản tính của gã ấy chính là như thế. Hành vi lúc trước chỉ là bị Lục Cẩn mê hoặc mà thôi.” Tôi nhíu mày, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra rằng: bất tri bất giác, bản thân tôi đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở đây.
Mặc dù rất muốn hỏi xem các người nhìn chằm chằm tôi làm gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi vẫn nên khiêm tốn một chút.
Tôi không nói lời nào, yên lặng đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người. Bị Lục Trần nói như vậy, ngay cả Hoàng Lam ngồi bên cạnh cũng “nhìn tôi bằng đôi mắt khác xưa”. Cô thúc nhẹ khuỷu tay vào tôi: “Hóa ra anh thật sự là cha ruột của Vương Ngữ à? Giả vờ rất giống nha. Đàn ông mấy người, chẳng có ai là tốt cả.”
Tôi lắc đầu cười khổ; lúc này, dù tôi có nói cái gì thì cũng khó mà giải thích được rõ ràng.
“Tình huống đại khái chính là như vậy. Gốc rễ vấn đề là do Diệu Chân quan chúng tôi mà xảy ra. Thật sự hổ thẹn với các vị.” Nói xong, Lục Trần bèn ngồi trở lại vị trí cũ.
“Lục đạo hữu nói như vậy là không đúng. Chúng ta vẫn luôn đồng tâm hiệp lực, hỗ trợ lẫn nhau cơ mà. Huống hồ chi, tiêu diệt Quỷ mẫu chính là trách nhiệm của tu sĩ chính đạo chúng ta.”
“Quỷ mẫu hung tàn, gây họa một phương. Nếu không sớm diệt trừ, sau này chỉ sợ càng thêm nghiêm trọng.”
“Mọi người đều vì trừ ma mà đến đây. Cậu không cần câu nệ! Ai có ý kiến gì hay ho thì cứ trình bày.”
......
Mấy vị đạo sĩ nói xong, đạo trưởng Từ Diễn ngồi ở vị trí chủ trì mới chậm rãi lắc đầu, cuối cùng lại dõi mắt nhìn Lục Trần: “Cậu đã từng giao thủ với ả Quỷ mẫu kia, vậy cậu nói xem, nếu chúng ta liên hợp lại, vậy phần thắng là bao nhiêu?”
Lục Trần do dự một lát: “Khoảng 60%.”
“Chỉ 60% thắng thôi à?” Từ Diễn nhướng mày: “Nói chi tiết đi.”
“Bản thân Quỷ mẫu là quỷ vật thượng phẩm hạng Ất, có thể thao túng Quỷ em bé. Sức mạnh của nó phần lớn là liên quan đến số lượng và chất lượng của Quỷ em bé. Trong khi đó, con Quỷ mẫu mà tôi gặp ở Giang Thành lại có thể thao túng gần mấy trăm linh hồn em bé. Lúc ấy, các đạo hữu của Tam Âm tông cũng ở đấy. Bọn họ bày ra Thập Bát Diêm La Chuyển Luân đại trận - đây chính là một trong những vốn liếng lừng lẫy của Tam Âm tông. Ấy thế mà, trận pháp này chỉ có thể kiên trì không đến một nhịp thở trước mặt Quỷ mẫu, nói đúng hơn là bị phá vỡ ngay tức khắc. Có lẽ cũng là bởi vì Quỷ Mẫu mượn ưu thế địa lý của Thiên Sinh Sát Huyệt, nhưng dù như vậy, có thể phá vỡ Chuyển Luân đại trận trong vòng một nhịp thở thì cũng là chuyện cực kỳ khủng khiếp rồi.” Lục Trần nhíu mày: “Tôi nghi ngờ Quỷ mẫu đã chạm đến ngưỡng chuẩn bị bước vào cấp bậc hạng Giáp rồi.”
“Hạng Giáp à?” Ngụy Kiệm Minh phái Kim Sơn trợn trừng cả mắt: “Nếu là Quỷ vật hạng Giáp thì phải dùng bùa chú thượng thừa mới có thể đả thương được. Trong truyền thuyết cổ đại, những con hung quỷ kia cũng chính là quỷ vật hạng Giáp đấy thôi. Lục đạo trưởng nói như vậy, liệu có phải là phóng đại quá mức hay không?”
Lần đầu tiên đối mặt với Quỷ mẫu, Lục Trần hốt hoảng chạy trối chết, bỏ qua luôn tánh mạng của sư đệ mình. Khi chuyện này bị đồn đã ra ngoài, kẻ vô tri chắc chắn sẽ buông lời dè bĩu.
Ví dụ như Ngụy Kiệm Minh đây. Gã ấy còn trẻ nhưng đã là đệ tử nhập thất của phái Kim Sơn, thế nên chẳng hề có lòng kính sợ đối với các danh môn trong thiên hạ. Vì lẽ đó, gã xác định rằng Lục Trần nói thế chỉ để biện minh cho sự bất tài của bản thân mà thôi.
“Kiệm Minh, không được nói bậy!” Đại sư huynh phái Kim Sơn Ngụy Ôn Minh lập tức quát lớn, nhưng rốt cuộc vẫn bảo vệ tiểu sư đệ của mình. Sau khi rầy la Ngụy Kiệm Minh xong, gã bèn chuyển lời: “Kính xin Lục đạo hữu không cần để ý! Sư đệ của tôi chỉ là tò mò mà thôi. 11 người chúng ta liên thủ lại, chắc chắn đủ sức tiêu diệt một vài tà phái cơ mà. Vậy nên đối phó với một con Quỷ mẫu mà chỉ có tỷ lệ thắng là 60%, chẳng phải xác suất này là quá thấp à?”
Vì tiêu diệt Quỷ mẫu lần này, phái Kim Sơn đã cho phép tất cả các đệ tử trẻ tuổi cùng tham gia, ước chừng 4 người. Nếu như lúc bình thường, Lục Trần cũng chẳng thèm phản ứng đến bọn họ. Nhưng hiện tại đang là thời khắc đặc biệt, gã ta đành phải nhẫn nại giải thích: “Quỷ này đã hình thành nên ‘thế’ riêng, khác hẳn bọn quỷ vật hạng Ất bình thường. Dường như nó còn có trí tuệ và tình cảm cực cao. Về nguyên nhân cụ thể, tôi cũng không thể nói rõ được. Nhưng nếu chúng ta xem nó chỉ là một con quỷ vật bình thường, vậy kẻ thiệt thòi chính là chúng ta.”
Đại bộ phận người trong căn phòng VIP này rất khinh thường những gì mà Lục Trần vừa nói. Bọn họ cho rằng, Lục Trần chỉ đang tìm một cái cớ mà thôi, duy chỉ có vài người là thật sự quan tâm đến những gì mà gã ấy nói - trong đó có tôi.
“Có trí tuệ và cảm xúc à?” Liên tưởng đến cảnh tượng Quỷ mẫu vì cứu Vương Ngữ bị rơi từ trên cao xuống mà phá trận cứu người, tôi bèn âm thầm gật đầu. Quỷ mẫu quả thật không giống bọn quỷ vật bình thường khác.
Tôi lắc nhẹ đầu cũng chỉ là động tác theo bản năng, không ngờ người tên Từ Diễn ngồi ở vị trí chủ trì kia lại nhìn thấy. Ông ta dõi mắt sang tôi, để rồi nói với Lục Trần một câu: “Người ngồi ở cuối gian phòng đằng kia chính là chồng của Quỷ mẫu à?”
“Đúng vậy, chính là hắn. Người đó là một vị Quỷ tu, từng phát sinh xung đột với sư đệ Lục Cẩn của tôi. Sư đệ tôi đã kiêu căng từ nhỏ, không chịu thua kém ai, thế nên phán rằng người ấy đã học trộm đạo pháp Diệu Chân. Vì nghiệm chứng mọi chuyện, tôi đành bất đắc dĩ sử dụng Tru Tâm Vấn Đạo với hắn ta. Ai ngờ đâu, cuối cùng lại dẫn đến tình cảnh một tồn tại khủng khiếp như Quỷ mẫu đã xuất hiện.” Lục Trần hồi tưởng lại chuyện này với vẻ mặt đầy bất lực. Gã ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi; kết quả rằng, không thể thực thi mệnh lệnh thành công, mà suýt mất luôn cả mạng.
“Quỷ tu à?” Ánh mắt của Từ Diễn đảo qua người tôi hai lần: “Trên người có bệnh, mặc dù không sống thọ được bao lâu, bị vận rủi quấn thân, nhưng lại được Âm khí hộ thể, tụ mà không tan, dai dẳng giữ lấy một đường sống sau cùng. Hóa ra, lão đạo ta đây cũng có lúc nhìn lầm nha. Anh bạn trẻ này quả thật không phải người tầm thường.”
Hai người nói chuyện rất thoải mái, không hề cố kỵ người ngoài. Vì lẽ đó, Hoàng Bá Nguyên và Giang Đắc Thao ngồi bên cạnh cũng nghe được rõ ràng. Cái gì mà Quỷ tu, chồng của Quỷ mẫu.... Hai lão già ấy đều sửng sốt khi tiếp nhận lấy thông tin như vậy. Nhất là Hoàng Bá Nguyên, khi nhìn thấy tôi đang ngồi cạnh con gái lớn của ông ấy, cả gương mặt của ông ta đều tím tái cả đi.
“Muốn diệt trừ Quỷ Mẫu, anh bạn trẻ này chính là yếu tố mấu chốt nhất. Nếu hắn chịu phối hợp, tỷ lệ thắng của chúng ta có thể được tăng lên đến 90%.” Lục Trần nói thẳng.