Sảnh tiệc ồn ào dường như trở nên yên tĩnh hơn một chút; nhận thấy sự khác thường, tôi bèn cau mày ngẩng đầu lên.
Giang Thần, chủ nhân của Thế Kỷ Tân Uyển, tiến về phía tôi trong tư thế như chúng tinh phủng nguyệt (tâm điểm của mọi sự chú ý).
“Nếu đã tới rồi, tại sao không lên tầng Vip cùng ngồi?” Mang theo một nụ cười chuyên nghiệp, oán hận trong mắt Giang Thần chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức.
“Tôi là một người thô tục, không xứng với phòng Vip của các người.” Rót một ngụm rượu vang đỏ, nuốt vào một bát canh vịt thơm ngon, tôi đứng dậy, đi tới trước mặt Giang Thần: “Tránh ra được không? Anh cản đường tôi rồi.”
Lửa giận trong mắt Giang Thần bắt đầu bốc lên, nhưng gã kịp thời khống chế lại chính mình: “Trên lầu còn có khách quý. Cậu đừng để mấy người trên đó nóng giận.”
Tôi đi ngang qua bên cạnh gã, gấp lấy một ít tôm hấp hành rồi đặt vào khay ăn của mình: “Tôm hùm dài cỡ này, đây vẫn là lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy. Mà tên của món này cũng hay nhỉ? Long Môn Hiển Quý.”
Ngồi trở lại vị trí cũ, tôi cũng không hề sợ hãi, cứ thế mà ăn. Lần yến tiệc này là dành để chiêu đãi cho những tông môn ẩn thế kia, thế nên người nấu nướng đều là những đầu bếp hàng đầu.
“Ngon đấy.”
Nghe lời đánh giá của tôi, Giang Thần miễn cưỡng vặn ra khóe miệng: “Cao Kiện, đừng ấu trĩ như vậy. Khách quý trên lầu đã mời, cậu lên đó nhanh đi, tránh cảnh đôi bên cùng khó xử!”
“Anh vốn dĩ là công tử của Bất động sản Giang Cẩm, lại phải bước tới mời mọc một kẻ kinh doanh hàng hóa đồ chơi người lớn ven đường, đúng là có chút khó xử.” Nuốt xuống một miếng thịt tôm hùm trong miệng, tôi cũng lười ngẩng đầu lên: “Nhưng anh khó xử thì có liên quan gì đến tôi đâu?”
Nói thật, sau khi tiêu diệt Tam Âm tông, nhà họ Giang đã không còn là thế lực đủ sức để uy hiếp tôi nữa rồi.
Trong lòng kẻ khác, Giang Thần là một vị thiếu gia giàu có, đẹp trai, đáng hâm mộ; nhưng trong mắt tôi, gã ấy chỉ là một chiếc bao cỏ để trưng cho đẹp mắt mà thôi.
Nhà họ Giang và nhà họ Hoàng cùng nhau tài trợ tổ chức buổi yến tiệc này, thật ra là để giao lưu và xây dựng mối quan hệ với những tông môn ẩn thế kia.
Tôi có thể hiểu được hành vi của nhà họ Hoàng, nhưng nhà họ Giang đã có Tam Âm tông chống lưng, nhưng hiện tại vẫn nịnh nọt với phe chính đạo như vậy, quả thật đã khiến tôi phải cạn lời.
Công tử của nhà họ Giang, kẻ lèo lái cả tập đoàn Bất động sản sau này, lại bị ném ra bên ngoài để làm người hầu truyền lời mời người vào trong ư? Đây vẫn là nhà họ Giang cây cao bóng cả à?
Thực lực sẽ quyết định tầm mắt; tầm nhìn cao, bạn sẽ thấy nhiều thứ bên dưới rất nhỏ bé, ví dụ như gã Giang Thần trước mắt tôi lúc này.
“Cao Kiện! Anh khiến tôi khó xử cũng được, chẳng sao cả, nhưng nếu anh khiến những tiên gia đạo trưởng kia tức giận, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Giang Thần, tôi cười thẳng thành tiếng: “Người ta hâm mộ bề ngoài sáng láng của các người, nhưng đâu có biết các người cũng chỉ là một đám chó sói chẳng đáng tin cậy mà thôi! Chủ nhân mới vừa bị hạ gục, các người đã vội vội vàng vàng đi tìm cho mình một chủ nhân kế tiếp. Nhà họ Giang các người rõ ràng đúng là cún thích được nuôi dưỡng mà.”
“Mày nói bậy bạ gì thế!” Giang Thần đột nhiên gằn giọng, tựa hồ là vì bị tôi chọc đến chỗ đau.
Gã cực kỳ tức giận, rốt cục không thể nhịn được nữa, nhưng khi vừa định nói gì đó với tôi thì lại có một người trẻ tuổi mặc đạo bào màu đen với phần cổ thêu kim văn bước ra, khoác tay lên vai Giang Thần: “Anh Giang, tâm bình khí hòa, đừng tức giận.”
Người này thoạt nhìn chỉ mới 20 tuổi, nhưng nói chuyện lại có phần già dặn.
“Anh Ngụy, sao lại ra đây? Người đến là khách, do tôi chiêu đãi không được chu đáo thôi.” Lửa giận trong mắt Giang Thần lập tức tản đi, thay vào đó là một nụ cười lấy lòng.
“Tôi chỉ đi ra xem xét sơ bộ mà thôi, muốn nhìn thử xem người chồng tin đồn của Quỷ Mẫu rốt cuộc là thế nào.” Gã đạo sĩ mặc đạo bào kim văn kia nhìn tôi: “Đáng tiếc! Gặp mặt rồi mới biết không như lời đồn, là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Gã nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng mây trôi, tỏ vẻ kiểu ‘hóa ra cũng chỉ là như thế.’ Mà lúc này, thái độ đậm chất diễn xuất của gã cũng phù hợp với ảo tưởng của đại đa số mọi người ở đây về thiên sư Đạo gia. Ai nấy đầu châu đầu ghé tai, âm thầm gật đầu.
Chỉ có một ngoại lệ trong toàn đại sảnh, đó là tôi.
Tiện tay ném xuống một nửa con tôm hùm đang ăn dở vào đĩa, tôi đứng dậy: “Này tiểu đạo sĩ, vừa rồi anh nói anh muốn gặp chồng của Quỷ mẫu à?”
“Đúng vậy! Nhưng sau khi gặp xong, tôi rất thất vọng.” Gã đạo sĩ trẻ tuổi tỏ vẻ khinh thường nhạt nhẽ; phỏng chừng, gã cũng thuộc tuýp người trông mặt mà bắt hình dong. Đối với loại người này, về cơ bản thì tôi chẳng hề để mắt. Ngược lại, tôi nhanh chóng phân tích những gì mà gã vừa nói.
“Dường như đám đệ tử tông môn này nhầm lẫn một chuyện. Vương Ngữ đúng là hài tử của Quỷ mẫu, nhưng mình cũng không phải là bố của Vương Ngữ. Gã cha khốn nạn của thằng nhóc ấy là ai, mình nào đâu có biết.” Vương Ngữ bị bệnh tự kỷ, không thể nào giao tiếp được. Quỷ mẫu vô cùng đáng sợ, dù cho tôi mượn 10 lá gan đi nữa thì tôi cũng không dám hỏi chuyện chồng của cô ấy là ai. Đủ loại trùng hợp đan xen nhau, rốt cuộc cũng không ai biết người cha ruột của Vương Ngữ là ai.
“Lục Trần là người sống sót trong trận vây giết tại trường trung học Tân Hỗ; chắc chắn là do gã ấy truyền tin ra ngoài. Hiện tại, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Vương Ngữ là con của mình, còn Quỷ mẫu là vợ của mình. Nếu có thể lợi dụng chuyện hiểu lầm này một cách khéo léo, nói không chừng sẽ có tác dụng đặc biệt đây.”
Thấy tôi đứng ngẩn người cạnh bàn, gã đạo sĩ trẻ tuổi cứ tưởng tôi chuẩn bị đi cùng gã ấy lên tầng VIP. Dù sao đi nữa, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, gã ta chính là một trong những khách quý của buổi yến tiệc hôm nay: “Coi như cậu thức thời, tôi không so đo sự vô lễ của cậu vừa rồi nữa.”
Xoay người đi được một vài bước, dường như gã ta phát hiện ra có gì đó không đúng, kiểu như những người xung quanh đang nhìn gã ấy rồi hỏi: “Ủa kì vậy?”
“Đây là thái độ mời mọc người khác của anh à?? Tôi bước đến một cái bàn khác, mỉm cười nhẹ, gắp lấy một con cua hoàng đế, vừa nếm nhẹ vừa nói: “Rừng thiên nước độc chỉ toàn hạng nhà quê, người xưa nói đúng quá đúng rồi. Cũng không biết đây là ai từ chốn thâm sơn cùng cốc mới ra đời, quá ư là mất lịch sự nha.”
Đại sảnh hiện tại đang có rất nhiều người chú ý sang diễn biến bên này. Nghe tôi nói vậy, ai nấy đều âm thầm đổ mồ hôi.
Gã đạo sĩ trẻ tuổi đứng yên tại chỗ, tức giận đến mức sa sầm cả mặt.
“Rừng thiên nước độc chỉ toàn hạng nhà quê??? Vô Lượng Thiên Tôn! Tam Thanh tổ sư gia ở trên, thằng khốn này này lại dám sỉ nhục người thanh tu chúng ta như vậy?”
“Lại còn không biết lễ phép nữa à? Nhìn như thanh cao, thế mà nói năng lại không lưu loát như anh, anh còn có mặt mũi gì mà chỉ trích tôi vô lễ?! Từ nhỏ không được dạy bảo đàng hoàng à?”
Gã đạo sĩ trẻ tuổi run hết cả người. Kẻ này đã thanh tu nhiều năm, đây hẳn là lần đầu tiên xuống núi. Sau khi quen với thái độ cung kính của nhà họ Hoàng và nhà họ Giang, nhưng khi gặp tôi thì thái độ của tôi lại lật ngược 180 độ, thế nên tạo ra một khoảng chênh lệch tâm lý cực kỳ rõ nét trong đầu gã.
“Anh, anh tránh xa tôi ra...” Gã đạo sĩ trẻ tuổi còn chưa kịp nói dứt lời, xa xa lại có một người từ tầng Vip đi xuống.
“Cao Kiện!”
Giọng nói rất quen thuộc; sau khi nhìn thấy kẻ ấy, tôi đành bất đắc dĩ phải lấy khăn lau sơ miệng mình, rồi sải bước tiến đến tầng trên.
“Tôi thừa biết với cái tính tình xấu xa của cậu thì chắc chắn sẽ gây sự ở đây mà. Lên đây nhanh lên nào!” Người vừa mở lời chính là Lãnh Thanh Huyền. Gã ấy còn tỏ vẻ thần bí, cố ý hạ thấp giọng mà nói với tôi một câu: “Trần Cửu Ca, Trần đạo trưởng của Tiểu Trang quan cũng có mặt ở đây. Tôi đã đánh tiếng hỏi thăm giúp cậu, người kia cũng tốt bụng, hẳn là sẽ giúp cậu mà.”
“Chuyện của tôi, anh cũng đừng quá bận lòng.” Tính tình của Trần Cửu Ca thế nào, tôi biết rõ hơn Lãnh Thanh Huyền rất nhiều. Biết người biết mặt mà không biết lòng - trường hợp hiện tại chính là minh chứng rõ rệt cho câu tục ngữ đó.
Tôi đi song song cùng Lãnh Thanh Huyền về về phía phòng VIP, gã đạo sĩ trẻ tuổi kia mang theo gương mặt hậm hực mà đi cùng với Giang Thần ở phía sau.
Người hữu tâm nhìn thấy cảnh tượng này, thế là đoán già đoán non gì đó. Bọn họ cứ chỉ chi trỏ trỏ tôi, quẳng hết mọi thái độ miệt thị trong mắt.
Băng qua đám đông, tôi đã đến căn phòng VIP.
Nhân viên phục vị vừa đẩy cửa phòng ra, khác với sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài, bên trong căn phòng VIP này cứ như một buổi họp mặt văn thơ do các vị văn nhân thời cổ đại tổ chức vậy. Nơi đây có nhã nhạc nhẹ nhàng du dương, bao trùm xung quanh bầu không khí là một hương thơm nhẹ nhàng nào đó. Những người nơi đây ăn bận rất chỉnh chu, lại có chút không khí cổ phong, rõ ràng đều là văn nhân nhã sĩ.
Khi tôi vừa tiến vào phòng, âm thanh cổ nhạc trong phòng VIP cũng vừa vặn dừng lại. Từng ánh mắt hoặc sắc bén, hoặc nhu hòa, hoặc lạnh nhạt đồng loạt liếc về phía tôi.
“Nà!! Qua bên này ngồi.” Hoàng Lam, con gái lớn của Hoàng Bá Nguyên, cũng ở trong phòng. Cô ấy dẫn tôi đến một vị trí gần cửa phòng, để tôi ngồi cạnh cô ấy.
Cổ nhạc lại vang lên, mọi người trong phòng bắt đầu nói chuyện với nhau. Tôi cũng không rõ về mục đích mà Hoàng Bá Nguyên gọi tôi đến đây. Do có Diệu Chân quan hiện diện, tôi cũng không dám trắng trợn vận dụng Phán nhãn, chỉ có thể âm thầm liếc mắt quan sát.
“Cao Kiện, mặt mũi của cậu lớn quá ha, đến cả 3 người đi ra mới mời được cậu vào trong đấy.” Hoàng Lam vụng trộm cười nhẹ với ta; loại phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy mà ngẫu nhiên nở một nụ cười thiếu nữ như thế, rõ ràng là tạo ra lực sát thương cực lớn: “Kẻ tới đây lần này đều có gốc gác của Đạo môn; cậu đừng nghĩ bọn họ là nhóm giang hồ lừa đảo nhé. Mấy vị ở đây đều có bản lĩnh thật sự đấy!”
Nhà họ Hoàng của chị là một trong những người tổ chức yến tiệc, vậy chị nói cho tôi biết sơ qua về lai lịch của họ đi.” Biết người biết ta, vậy mới có thể trăm trận trăm thắng. Nhìn đôi môi đầy quyến rũ của Hoàng Lam, tôi nhích nhẹ người mình ra khỏi cơ thể của cô ấy một chút: “Trong phòng, ngoại trừ tôi ra thì có tổng cộng 15 người. Không tính cậu và cha của tôi, Giang Thần và Giang Đắc Thao ra, còn có 11 người. Từ vị trí chủ tọa đi xuống, có thể chia làm 6 loại nếu dựa theo kiểu đạo bào: gồm 3 loại ngồi ở hướng Bắc, 3 loại ngồi tại phương Nam. Cô cứ giới thiệu cho tôi nghe dựa theo trình tự này đi.”
Tôi nói liên tục một hơi, mà Hoàng Lam vừa nghe xong thì lập tức trợn trừng đôi mắt xinh đẹp vì ngạc nhiên: “Khả năng quan sát của cậu quá ư là chuyên nghiệp rồi.”
Cô ta cười khẽ một tiếng, sau đó bèn bắt đầu giảng giải cho tôi rõ: “Ngồi ở phía Bắc chính là kẻ có vai vế cao nhất của 3 tông môn; ông lão mặc đạo bào màu xanh ngồi ở giữa chính là người phụ trách sự kiện liên hợp tông môn lần này, sư đệ của vị Đạo Chính thuộc phái Thanh Thành - đạo trưởng Từ Diễn. Kẻ đứng sau ông ta là đệ tử nội môn nhỏ tuổi nhất trong phái Thanh Thành, tên là Từ Vô Quỷ. Nghe nói rằng, thiếu niên kia có thiên phú kinh người, chỉ mới 17 tuổi thôi, còn chưa có đạo hiệu nữa, nhưng đạo pháp cũng ở mức đăng đường nhập thất rồi.
Đạo nhân mặc đạo bào màu xanh lam đứng bên trái đạo trưởng Từ Diễn chính là Mao Sơn Âm Sư Lãnh Thanh Huyền. Vị đạo sĩ mặc áo gấm bên phải là Diệu Chân Thiên Sư Lục Trần. Ba tông phái này đều là danh môn của nước ta, gọi chung là Thượng Tam tông.
6 người ngồi ở phía Nam cũng có lai lịch rất lớn. 4 kẻ ngồi bên trái mặc đạo bào màu đen, có phần cổ áo và tay áo thêu hoa văn ánh kim chính là tu sĩ đến từ phái Toàn Chân Kim Sơn, theo thứ tự chính là Ngụy Ôn Minh, Ngụy Lương Minh, Ngụy Cung Minh và Ngụy Kiệm Minh. Bốn người ấy đều là trẻ mồ côi được chưởng giáo phái Kim Sơn nhận nuôi. Bọn họ cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ, vô cùng thân thiết với nhau. Tên của bọn họ cũng xuất phát từ tổng cương tu tâm của phái Kim Sơn: Ôn - lương - cung - kiệm - nhượng, khoan - nhân từ - thiện - dung.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn gã đạo sĩ trẻ tuổi kia một cái. Kẻ ấy chính là Ngụy Kiệm Minh, là người nhỏ tuổi nhất trong 4 người.
“Ngồi ở giữa phía Nam chính là người hộ sơn của phái Linh Bảo, tên Lục Tĩnh Tu. Vị này có vai vế tương đồng với đạo trưởng Từ Diễn, bình thường kiệm lời ít nói, nhưng có vai vế rất cao.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kẻ thần bí nhất trong tất cả mọi người vẫn là vị cuối cùng này.” Hoàng Lam lén lút chỉ về một hướng nào đó: “Vị đạo trưởng kia đến từ Tiểu Trang quan, là vị đệ tử tài giỏi bậc nhất được tất cả những kẻ trong cùng thế hệ đều công nhận. Mà chuyện kỳ quái nhất chính là, gã ấy không có đạo hiệu. Tôi chỉ biết rằng, mọi người đều gọi gã ấy là Trần Cửu Ca...”
____________
ĐA TẠ MINH CHỦ Dataluuchung1 ĐÃ DONATE NGỌC PHIẾU NHÉ... ĐA TẠ CÁC QUÝ ĐỘC GIẢ CẢ MỚI VÀ CŨ ĐÃ VIẾT REVIEW VÀ ĐÁNH GIÁ CHO BỘ TRUYỆN....
VỪA BƯỚC VÀO THÁNG 7, MỌI NGƯỜI NHỚ CẨN THẬN TRONG MỌI CHUYỆN, GẶP DỮ HÓA LÀNH, CHUẨN BỊ CHU ĐÁO ĐỂ ĐÓN THÁNG 8 TRUNG THU SẮP TỚI NHÉ ^^