TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 575: Địa mạch

“Biến mất rồi à?” Trên vách tường hai bên vẫn còn lưu lại vết tích do con rồng Âm khí quét ngang. Tôi cảm giác cả người mình đau nhức toàn thân; những gì phát sinh vừa rồi cũng không phải là ảo giác.

Thở dốc một ngụm lớn, tôi dựa lưng vào vách đá, sau đó lấy chiếc hộp xương trắng ra. Sau khi hấp thu con rồng Âm khí kia, chiếc hộp ngọc này cũng đã đóng lại, mà trông độ trắng tái của nó còn có vẻ rùng rợn hơn trước ki.

“Hoàng Tuyền lệnh, một năm cũng chỉ được dùng một lần. Chẳng lẽ sau khi hấp thu con rồng Âm khí ấy, tốc độ hồi phục của nó sẽ nhanh hơn à?” Tôi lắc đầu, cất kỹ chiếc hộp ngọc xương trắng vào người. Vật này, mỗi lần sử dụng thì đều phải trả một cái giá khá cao, gần như vượt khỏi phạm vi giới hạn của tôi rồi.

“Đã xong 18 cơn sóng Âm khí; tiếp đến, mình đã có thể tiến vào bên trong địa mạch được rồi.” Tôi xoay người về phía trước, đi tiếp 2 - 3 bước là trông thấy Xà Thiên. Hóa ra, gã vẫn chưa bị cắt chém tan xác.

Lúc này, gã đang nằm co quắp trên mặt đấy, diện mạo trông rất yếu ớt, cả người đầy rẫy những vết thương.

“Còn chưa chết hẳn ư?” Sức sống của Xà Thiên khá dai dẳng, bị con rồng Âm khí kia giày xéo đến vậy mà còn chưa đứt hơi.

Tôi ngồi xổm cạnh gã; vì đang đeo mặt nạ Tu La Thiện Ác, Xà Thiên cũng chỉ có thể trông thấy đôi mắt lạnh lùng của tôi.

“Mày, mày là ai?”

“Tao là ai, không quan trọng. Điều quan trọng chính là... Đến bây giờ, mày mới phát hiện ra tao. Mày có thấy quá muộn không?” Tôi không phải tuýp người thích nói nhảm; con dao róc da trượt đến lòng bàn tay, tôi nhanh chóng lia ngang phần cổ của Xà Thiên: “Kiếp sau, nhớ đầu thai làm người tốt.”

Máu tươi chảy òng ọc ra ngoài, tôi dõi mắt nhìn một hồi lâu, trong khi trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái: “Máu tươi chảy thế này chính là một trong những cảnh sắc tươi đẹp nhất của thế gian. Giá mà mình có thể thường xuyên ngắm nhìn hình ảnh như thế này nhỉ?”

Đứng thẳng người dậy, vì đề phòng máu tươi phum mạnh mà dính cơ thể mình, tôi đá văng cơ thể của Xà Thiên ra xa. Bên cạnh đó, tôi cứ có cảm giác tâm lý của mình có chút thay đổi, nhưng vì trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường nên cũng chẳng biết rốt cuộc là bản thân đã thay đổi ở điểm nào.

“Giết xong Xà Thiên, bọn còn lại chỉ là tôm tép. Sau khi diệt sạch bọn chúng, mình đã có thể rãnh rỗi rồi.”

Thu lấy mớ An Hồn hương còn một nửa trên người Xà Thiên xong, chờ cơn sóng Âm khí chấm dứt triệt để, tôi bèn đi thẳng đến phần cuối của thông đạo ngầm dưới lòng đất này.

Tiến vào hang động gió - nơi khởi nguồn của con rồng Âm khí ban nãy - tôi trông thấy cảnh quan dần thoáng đãng lên.

Nơi đây giống như một khu vực vách núi ngầm dưới lòng đất với một con hào rộng và sâu không thấy đáy, trông chẳng khác gì trời xanh cầm đao mà bổ xuống, tự tay khắc nên một bức tranh chữ cực kỳ tráng lệ.

Mà trong vực sâu kia, biển Âm khí đang cuồn cuộn dâng trào, bốc lên từ phía sâu bên dưới, y hệt một thác nước đang chảy ngược từ dưới lên trên.

Đứng trước một cảnh tượng kỳ lạ lần đầu tiên nhìn thấy như vậy, tôi dừng chân thật lâu mới hoàn hồn lại.

“Đây chính là địa mạch à? Nó là ngọn nguồn của dòng Âm mạch Hận Sơn ư?” Nhìn Âm khí bốc lên, tôi im lặng thật lâu. Trước đây, tôi còn hoài nghi chuyện Giang Thành có thật sự đang trấn áp một con Giao long bên dưới lòng đất hay không? Và khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt này, mọi sự nghi ngờ đã tan thành mây khói.

Thế giới này tráng lệ hơn sức tưởng tượng của tôi rất nhiều. Một vùng đất rộng lớn và thần diệu như vậy, chắc chắn có thể dưỡng dục nên bất cứ một sinh vật nào.

Lúc này, tôi đang đứng trước mép vách núi, hai bên đều là vực sâu vạn trượng. Trước mắt chỉ có mỗi một cây cầu bằng đá duy nhất.

Trông có vẻ cây câu này là tạo vật của tự nhiên, thay vì nhân tạo. Nó vươn ra ra, dài khoảng 9 mét, tựa như một nhánh sừng muốn đâm rách lòng đất vậy.

Tôi thở phào một cái thật mạnh, sau đó tập trung mọi sức chú ý mà bước lên cây cầu đá. Hai bên vẫn đang có Âm khí thổi đến, nếu chủ quan thì vẫn có nguy cơ bị rơi xuống vực sâu.

“Đã đi đến đây rồi, giờ mà quay đầu lại thì làm sao mình có thể cam tâm?” Nhớ lại phương pháp mà gã tông chủ nhánh Quỷ Anh từng dạy cho Xà Thiên, tôi cúi người, hạ trọng tâm, bắt đầu di chuyển dần trên cây cầu đá.

Nhìn xuống dưới chân, Âm khí bốc lên ngùn ngụt, hình thành nên một biển sương mù chìm nổi mịt mờ.

“Ngộ nhỡ mà té xuống, chắc chắn tan xương nát thịt rồi.”

1 mét, 2 mét...

Cầu đá dài 9 mét, tôi thấp thỏm đi đến tận cùng, bước sang vị trí bên kia cây cầu.

Đây là một bệ đá khoảng 3 mét vuông. Vành đá nơi đây vẫn còn lưu lại vết tích của năm tháng dài đằng đẵng. Đoán chừng, bệ đá này có tuổi đời còn lâu hơn Giang Thành đấy chứ.

Leo lên trên bệ đá, cảnh vật sau đó hiện ra đã khiến tôi nói không nên lời.

Bệ đá lõm vào trong, nhìn không khác gì một nghiên mực cực to. Tuy nhiên, thứ pha loãng bên trong cũng không phải là chất mực, mà là dòng nước đục Âm khí gần như hóa thành vật chất hữu hình.

“Đây là cá Âm Dương à?”

Trong bệ đá, nước đục Âm sát chỉ chiếm 1/2, và 1/2 còn lại là một tấm bia đá khác.

Trên bia đá ấy có dán bùa, ghi là Sơn thần Xá lệnh. Bên dưới lá bùa có đặt một ngọn đèn dầu, nhưng dầu trong đèn đã cạn khô từ lâu, chỉ còn lại một sợi bấc đèn tỏa ra một vầng sáng lờ mờ, dung hòa với làn nước Âm sát đục ngầu.

Âm là lạnh giá, là bóng tối, là hội tụ, tụ nên dòng nước đục.

Dương là độ nóng, là ánh sáng, là tan chảy, cũng là chính khí.

“Không ngờ mình lại có thể trông thấy bia Sơn thần phù tại vị trí hạch tâm của Âm mạch. Tận cùng của Âm và tận cùng của Dương đối lập nhau, cũng kiềm chế lẫn nhau, từ đó mà có thể củng cố đại trận, cũng có thể dùng bùa chú mà khống chế.”

Hai luồng khí giao thoa tương tác nhau, hóa sinh vạn vật. Thiên địa sinh ra cùng vạn vật, từ Âm Dương mà xảy ra biến hóa đa đoan - đây chính là đạo Âm Dương.

Nhờ và Âm và Dương để xây dựng đại trận Thập Phương, rõ ràng là đã có một nhân vật cực kỳ khó lường từng xuất hiện qua các đời tông chủ của Tam Âm tông.

Trên bệ đá, hai dòng khí Âm Dương vẫn đang tồn tại ở một mức độ cân bằng vi diệu. Chúng dung hợp để trui rèn nhau, loại bỏ sát khí, uế khí, sau đó thẩm thấu vào vách tường, truyền tải tác dụng lên mặt đất. Từ điểm này, Tà tu bên trên mặt đất có thể lợi dụng trực tiếp đại trận bên dưới mà không bị bất cứ một tổn hại gì.

“Xảo đoạt thiên công, cách bố trí trận pháp thế này thật là kỳ diệu.” Đứng tại bệ đá quan sát một hồi, ánh mắt đằng sau chiếc mặt nạ của tôi dần ánh lên vẻ tham lam: “Nếu mình có thể nắm giữ tòa đại trận này, vậy dù có đối mặt với sự liên hợp của phe chính đạo, thì mình cũng có sức tự vệ nhất định. Đáng tiếc, trình tự điều khiển quá phức tại, dù là cao thủ trận pháp cũng không thể nào nắm giữ trận này thuần thục trong vòng mấy tiếng nữa được.”

Tôi chỉ có kiến thức nửa vời về trận pháp, thế nên cũng không ôm bất cứ hy vọng gì.

Nhưng vì nếu đã đến đây mà về tay không thì lại không cam lòng, thế là tôi bèn thử điều động sức mạnh của đại trận qua phương pháp điều khiển mà mình đã từng cố ghi nhớ ban nãy.

Tôi cẩn thận vung tay, bấm chính xác từng động tác của chú quyết.

“Ánh đèn trì tuệ dù đã tắt,

Vẫn luôn tỏa sáng, chiếu thập phương.”

Niệm xong khẩu quyết, không ngờ là bệ đá kia lại phát sinh biến hóa. Dường như ngọn đèn cũ nát kia lại tỏa ra một vầng sáng mơ hồ; trong tích tắc, lá bùa Sơn Thần kia bỗng bắn ra một luồng sáng chói mắt.

Dương khí cuồn cuộn, thế cân bằng bị phá nát; dòng nước đục Âm khí không cam lòng bị đàn áp, thế là nhanh chóng dân lên một làn sóng mạnh mẽ. Mà sự thay đổi tức thì trong khu vực bệ đá này cũng đã tạo ra một sự thay đổi mạnh mẽ trong mọi vị trí Âm mạch bên dưới cả Giang Thành.

Gió lạnh gào thét, che lấp cả tầng không, tựa như muốn phá vỡ giới hạn của đất trời.

Bọn cô hồn dã quỷ bị lắng đọng dưới đáy Âm khi dường như đang dần hồi sinh, chậm rãi bò ra. Trong nháy mắt, nơi đây lại biến thành một vùng Quỷ vực.

“Hình như mình chơi hơi lớn rồi.” Mồ hôi lạnh túa ra ướt cả trán; đã đến nước này, tôi cũng hết đường quay đầu rồi. Không thể làm gì khác hơn, tôi đành phải tiếp tục niệm chú, mãi đến khi Âm sát khí hòa hợp lại với lá bùa Sơn thần, tại hiện lại tình trạng Âm Dương giao hòa nhau. Đến tận đây, chợt có một hòn đá màu đen rơi ra từ bên trong dòng nước đục Âm khí.

“Sao giống một quân cờ vây thế này?”

Hòn đá mượt mà, bóng loáng, trông rất hoàn mỹ. Nó nằm lẫn giữa hư vô và hiện thực, tựa như hoàn toàn do Âm khí cấu thành. Tuy nhiên, điều khiến tôi nghĩ mãi không ra chính là, quân cờ màu đen này lại tạo ra một cảm giác cực kỳ quen thuộc trong tôi.

“Ngọn nguồn của dòng Âm mạch dãy Hận Sơn cũng chỉ là một quân cờ thôi à?” Tôi không dám nghĩ tiếp, vì cả một vùng sơn mạch đang bắt đầu chấn động, gào khóc thảm thiết rồi.

Hiện tại, tôi hết đường quay về, đành phải dựa vào phương thức mà gã tông chủ nhánh Quỷ Anh từng truyền thụ cho Xà Thiên để điều khiển đại trận.

Vừa bấm pháp quyết, vừa niệm chú, sau đó tôi bèn vung tay ra, chộp vào quân cờ đen kia. Nó chính là trận nhãn của Thập Phương Luyện Quỷ đại trận. Nếu nắm giữ nó, vậy có thể điều khiển được đa phần các công dụng của đại trận này.

Gió lạnh gào thét điên cuồng, tôi bèn dùng tay phải bám chặt vào bệ đá bên cạnh để giữ yên thân thể. Đồng thời, tôi với tay trái ram vươn về phía trước. Ngay khoảnh khắc ngón tay chạm vào làn nước đục Âm khí, tôi phải giật tay lại ngay vì có cảm giác cứ như bị điện giật vậy.

“Không thể dùng cơ thể mà đụng vào làn nước này!” Chỉ mới vừa chạm vào thôi, mà ngón tay của tôi đã bị Âm độc xâm nhập, sưng phù cả lên: “Không ngờ gã tông chủ Quỷ Anh kia vẫn còn giấu bài, muốn hại chết Xà Thiên ở giây phút cuối cùng. Quả thật, chẳng có tên tà ma nào tốt lành cả!”

Kinh mạch tại cánh tay trái của tôi đã từng được ông lão thợ cắt giấy tại đường Vô Đăng dùng kim châm phong kín lại, thế nên Âm độc không thể nào khuếch tán được, chỉ có thể lắng đọng bên trong cánh tay ấy mà thôi.

“Âm độc trong cánh tay trái này lại dần chuyển biến xấu rồi. Cứ tiếp tục như vậy, nếu mình không thể giải quyết được nó trong thời gian ngắn, e rằng trong tương lai phải cắt cụt cả cánh tay này mà thôi.” Tôi cắn răng, tàn nhẫn tìm một lối đi giải thoát cho chính mình. Đột ngột thay, tôi liều mạng nhúng cả cánh tay trái xuống dòng nước đục Âm khí, vươn 5 ngón tay tóm chặt lấy quân cờ đen kia.

Mắt trận đã rơi vào lòng bàn tay; giờ khắc này, Âm khí toàn thân của tôi đang điên cuồng vận chuyển, chảy tràn vào quân cờ kia, mà 18 Âm khiếu cũng khởi động một lượt. Nhờ Âm khí trong người tôi rót vào liên tục, quân cờ trôi giạt trong dòng nước đục Âm khí ấy dần dần bị tôi nhấc lên khỏi mặt nước.

Ngay khoảnh khắc này, tôi đọc lên dòng chú quyết cuối cùng.

“Phút chốc này đây,

Nhất niệm sơ khởi.

Hỡi Thập Phương giới,

Vạn vật chúng sinh,

Thành ma kính quỷ!”

+++++++++++

ĐA TẠ MINH CHỦ Trinhan ĐÃ TẶNG NGỌC PHIẾU NHA…. CHÚC CẢ NHÀ CUỐI TUẦN ĂN NHẬU LÀNH MẠNH… THÀNH PHỐ ĐANG SIẾT DẦN QUY ĐỊNH UỐNG BEER RƯỢU MÀ CHẠY XE NHAAAAA =))))