Nhìn những lá bùa nằm rải rác trên mặt đất, nụ cười trên mặt tôi từ từ biến mất đi. Một mình lẻn vào hang ổ của Tam Âm tông thế này, đúng là phải đề phòng từng phút từng giây.
Nếu vừa rồi tôi mềm lòng, không xử đẹp tên Tà tu này mà chỉ dùng dây thừng để trói gã, thế là sau khi tôi rời khỏi đây, chắc chắn gã sẽ sử dụng đống bùa Quỷ này để sai khiến bọn tiểu quỷ đi báo động.
Đến lúc đó, tôi sẽ bị bại lộ hành tung; ưu thế trốn trong bóng tối của tôi sẽ bị mất sạch.
Lục soát thân thể của hai gã Tà tu và xác định lại là bọn họ đã tử vong, tôi cho Uế quỷ và Dục quỷ nuốt hết hồn phách của hai người này. Bằng kết cục như thế, bọn họ cũng không thể biến bản thân trở thành quỷ hồn để trả thù được nữa.
Hành động thế này cũng do bất đắc dĩ mà thôi. Dù là bản thân Tam Âm tông hay những danh môn chính phái kia, ai nấy đều có bài bản riêng về pháp sưu hồn luyện quỷ. Vì không để bản thân bị bại lộ, tôi đành phải nhổ cỏ tận gốc mà thôi.
“Chuyện mình là Soán Mệnh sư tuyệt đối không được lộ ra bên ngoài. Bằng không, tôi sẽ trở thành kẻ địch chung của tất cả các tông môn. Khi đó, dù Lãnh Thanh Huyền đã từng quen biết với mình ắt hẳn cũng sẽ trở mặt mà thôi. Trên đời này, chẳng ai dám làm bạn bè với Soán Mệnh sư cả.” Tôi bình tĩnh phân tích nhằm có cái nhìn rõ rệt về hoàn cảnh của bản thân lúc này.
Tam Âm tông biết tin tôi là Soán Mệnh sư, đây rõ ràng chính là đang bắt thóp tôi. Vì lẽ đó, giữa tôi và bọn chúng chẳng còn bất cứ khả năng hòa giải nào. Thế cho nên, phương thức giải quyết đơn giản mà hữu hiệu nhất chính là, thừa dịp tông môn bọn chúng đang gặp họa lớn ở thời điểm hiện tại mà ra tay tiêu diệt sạch sẽ.
Lột xuống bộ đạo bào màu đen của gã Tà tu, tôi mặc chồng lên bên ngoài bộ đồ mà mình đang mặc. Bộ đạo bào này rộng thùng thình, thế nên chẳng sợ mặc không vừa.
Vì tính cẩn thận bẩm sinh, tôi bèn xử lý một lượt hiện trường trước khi rời đi. Lấy sạch đống bùa chú của bọn chúng xong, tôi trói chặt tay chân của hai thi thể lại rồi nhét xuống gầm giường.
“Nếu gã Tà tu này không nói dối, cả tông môn hiện tại còn không quá 10 người sống. Tạm thời, cứ mặc kệ bọn đệ tử đi thực hiện nhiệm vụ bên ngoài. Mình phải tiêu diệt sạch đám còn lại trước khi trời tối. Thời gian gấp lắm rồi.” Giết người là một chuyện rất hao phí thể lực và tâm lực. Khi con mồi giãy dụa trước khi chết, lúc sự sống chậm rãi trôi qua trong lòng bàn tay mình, adrenaline sẽ tăng vọt. Nhưng sau khi trải qua cảm giác hưng phấn ngắn ngủi ấy, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái mệt mỏi.
Liên tục giải quyết xong hai gã Tà tu, nếu là người bình thường, ắt hẳn sẽ khó có thể chịu đựng nổi. Tuy nhiên, vì đã mở khóa Gan khiếu, tôi có tốc độ khôi phục thể lực nhanh gấp 5 - 6 lần người bình thường. Song song, tôi từng cắn nuốt qua một lượng lớn cỏ Mộng Oanh và đóa hoa trong mộng kia, nhờ thế mà ý chí tinh thần vô cùng cứng cáp.
Hít sâu một hơi, sau khi xử lý thi thể xong, ánh mắt của tôi dần quay lại với trạng thái lạnh lùng.
Dù giết chết những tên Tà tu này, tôi cũng không mang theo bất cứ gánh nặng tâm lý nào. Nhớ lại cảnh bọn quỷ em bé bị nhốt trong căn phòng giải phẫu mà không thể đầu thai, còn có quỷ mẫu bị đóng đinh trên bàn để nuôi dưỡng các linh hồn trẻ sơ sinh bằng chính cơ thể của cô ấy, Tam Âm tông dựng nên môn phái bằng chính hành vi luyện quỷ và điều khiển rắn, từng gây ra quá nhiều chuyện thương thiên hại lý rồi.
“Kể như đây là mình vì dân trừ hại thôi.” Đóng cửa phòng lại, tôi cúi đầu bước ra khỏi căn biệt viện. Trong đạo quán, sương mù Âm khí bao phủ quanh năm, khiến môi trường xung quanh chỉ là một màu xám xịt. Tầm nhìn trước mặt có hạn, thế nên tôi cũng không phải lo lắng khi bị người khác nhận ra ngay lập tức.
Thu hồi Uế quỷ và Vương Sư vào chiếc vòng, tôi ra lệnh cho Dục quỷ ẩn giấu ngay trong cái bóng của mình.
Sau khi cắn nuốt hết hồn phách của hai gã Tà tu, Dục quỷ càng trở nên đáng sợ. Thân thể của nó dường như sắp sửa ngưng thật rồi, không khác gì Quỷ tướng trong Âm phủ cả.
Con người là linh hồn của vạn vật, trong hồn phách có ẩn chứa thất tình lục dục. Do đó, hồn phách của người tu đạo còn mạnh hơn của người bình thường rất nhiều. Vì vậy, nuốt chửng hồn phách của hai kẻ này đã mang đến rất nhiều lợi ích cho Quỷ vật.
“Phương pháp này quá tổn hại đến đạo đức rồi! Tội lỗi, tội lỗi.”
Ở thời kỳ hùng mạnh, số lượng đệ tử của Tam Âm tông có đến mấy chục người, nhưng hiện tại lại thiếu hơn phân nửa. Vì thế, đạo quan lúc này rất trống vắng; tôi đã đi một hồi lâu mà chẳng trông thấy một ai.
“Bọn chúng trốn đâu hết rồi?” Tôi hoàn toàn không chiếm ưu thế về mặt thực lực, Do đó, chẳng biết khi nào thì con mồi và thợ săn sẽ đổi vị trí cho nhau.
Đi thêm một đoạn khẳng 10 mét, băng qua hai khoảnh sân không người, tôi chợt phát hiện mình đi sai hướng, vì xung quanh không có bất kỳ một dấu vết nào chứng tỏ có người thường xuyên sinh sống ở đây cả: “Dường như nơi này là sân sau của đạo quán nhỉ?"
Ngay lúc chuẩn bị quay trở về, tôi bỗng nhiên nghe thấy có tiếng quát mắng từ màn sương mù gần đó.
“Có người à?”
Lần mò theo nguồn gốc âm thanh, tôi bèn đi sâu hơn vào khu vực sân sau này. Nơi đây có một căn phòng cũ được xây bằng gạch xanh và ngói đỏ.
Căn phòng này rất lớn, ít nhất là lớn hơn mấy căn phòng của bọn đệ tử rất nhiều.
“Căn phòng này dùng để làm gì thế nhỉ?” Tôi chậm rãi tới gần và sau khi đi một vòng thì mới phát hiện ra rằng, hóa ra căn phòng cũ này không có cửa sổ. Lối ra vào duy nhất chính là một cánh cửa gỗ dày cộm.
Tôi nằm sấp ở trước cửa, hít nhẹ cánh mũi, để rồi có thể ngửi ra được một mùi máu tươi phả ra từ bên trong.
Đưa tay ấn vào mép cửa gỗ, vốn dĩ, tôi còn tưởng rằng những vật chất kết dính trên mặt gỗ chỉ là sơn đỏ. Có ngờ đâu, sau khi thử dùng ngón tay nghiền nát thứ này rồi đặt ngay chóp mũi, tôi mới nhận ra một chuyện.
“Là vết máu.”
Tôi rất quen thuộc với hương vị này, thế là lập tức dán sát tai vào vách cửa để lắng nghe tình hình bên trong. Từ bên trong căn phòng này, dương như có tiếng quát mắng nho nhỏ đang vang vọng ra.
“Hiệu quả cách âm rất tốt! Căn phòng cũ này có thể chuyên dùng cho các hoạt động hành hạ và trừng phạt nhỉ?” Nơi này nằm ở sân sau cả đạo quan, vị trí hẻo lánh, rất ít người qua lại. Đồng thời, hiệu quả cách âm của căn phòng cũ trước mặt lại rất tốt, dù gây ra động tĩnh lớn thì cũng không ai phát hiện ra.
Tôi lập tức hạ quyết tâm, đối tượng săn giết tiếp theo sẽ là người ở trong căn phòng này.
Gọi Vương Sư ra, ngay khi tôi định kêu gã ấy đi vào dò la tình hình, thì dường như căn phòng cũ này có một lớp kết giới nào đó ngăn chặn quỷ vật vậy. Vương Sư không thể nào tới gần vị trí này.
Nơi này lại không có cửa sổ; bất đắc dĩ, tôi phải dạo một vòng quanh căn phòng này lần nữa để tính toán đại khái về không gian bên trong. Cuối cùng, tôi thu hồi Dục quỷ và Vương Sư về lại chiếc vòng rồi bình tĩnh chờ đợi cơ hội ra tay.
5 - 6 phút sau, tiếng chửi rủa trong căn phòng cũ cũng đã ngừng lại. Có tiếng bước chân chậm rãi vang lên, cánh cửa gỗ đóng chặt kia bất chợt bật mở ra.
Tôi đứng ngoài cửa; cửa gỗ mở ra; người vừa bước ra trong căn phòng cũ cũng giật mình.
“Mày là...?”
Bước qua cánh cửa, không cho gã có cơ hội nói câu thứ hai, tôi tung gối, thúc mạnh vào bụng gã lạ mặt này. Khi gã cong lưng xuống vì đau đớn, tôi lập tức dùng hai tay mà vặn chặt cổ của gã, dùng cả cơ thể mình đè gã nằm sấp xuống mặt đất.
Cửa phòng vẫn chưa được đóng lại. Nếu lúc này có người đi qua, vậy kế hoạch săn giết của tôi sẽ phải dừng lại tại đây.
Tên Tà tu này khá cường tráng; tôi phải gọi Dục quỷ và Uế quỷ ra hỗ trợ thì mới có thể dần dà chiếm cứ thế chủ động. Mãi đến khi gã ngừng giãy dụa, tôi bèn vội vàng đứng dậy, đóng cánh cửa phòng lại. Đến tận lúc này, tôi mới dám ngồi phệt xuống mặt đất, nghỉ ngơi tạm thời.
“Không được rồi! Hao phí nhiều thể lực quá. Nếu cứ tiếp tục săn giết như vậy, mình sẽ càng rơi vào tình huống nguy hiểm hơn.”
Nhìn Dục quỷ và Uế quỷ cắn nuốt hồn phách của tên Tà tu này, tôi cũng lười để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía sâu bên trong căn phòng cũ này.
Trên vách tường treo đủ các loại công cụ khổ hình. Lý do mà những thiết bị kim loại lạnh băng này được chế tạo ra, vẻn vẹn chỉ là để phóng đại nỗi thống khổ, khiến cái chết đến chậm hơn và mang đến cảm giác thú vị hơn cho kẻ tra tấn mà thôi.
Nơi bức tường tận cùng của căn phòng này, có một người trẻ tuổi đang bị trói tại đó. Kẻ này có bộ dạng đầu bù tóc rối, trên người hằn kín những vết roi đẫm máu. Gã đang cúi đầu, tựa như đã bị hôn mê mất rồi.
“Bị Tam Âm tông vận dụng tư hình để tra tấn thế này, người trẻ tuổi kia có lai lịch gì nhỉ?” Đi vào sâu trong căn phòng, mãi đến khi nhìn rõ diện mạo của người trẻ tuổi kia, tôi như tức điên lên ngay tức khắc - thậm chí tròng mắt của tôi cũng bị một màn máu đỏ tươi che kín cả.
“Vân Xuyên...”
Người trẻ tuổi với cơ thể đầy những vết thương đang ngất xỉu này lại chính là truyền nhân duy nhất của Thanh Thổ quan, Vân Xuyên, người thợ cản thi cuối cùng.
Bảo Vương Sư canh cửa, tôi bèn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bắt lấy bả vai của Vân Xuyên.
Có thể là do bị tra tấn quá lâu, ngay khi tôi vừa chạm nhẹ vào người gã, gã đã run bần bật cả lên.
Tôi liếc mắt sơ quan phần lưng, ngực và hai gò má của Vân Xuyên, khắp nơi đều là những vết roi nghiêm trọng đến mức da thịt bong tróc. Thậm chí, có một số vết thương đã bị nhiễm trùng, sắp đến mức thối rữa.
“Do mình sơ sẩy rồi.” Lúc trước, Tam Âm tông chỉ nhằm vào mỗi tôi vì nghi ngờ tôi cất giữ bí điển bất truyền của Thanh Thổ quan. Trong quyển sách kia ghi lại vị trí phong ấn chi tiết của từng loại hung vật mà môn phái cản thi từng ra tay phong ấn, thế nên có tầm quan trọng cực kỳ nặng nề.
Trên thực tế, đúng thật là tôi đang giữ quyển đạo điển kia. Chẳng qua là, sau khi tôi soán mệnh thành công, Tam Âm tông đã không còn đủ sức tấn công tôi bằng quy mô lớn nữa rồi.
Do đó, vì muốn chiếm lấy quyển đạo điển ấy, chắc chắn bọn chúng sẽ đi tìm vị truyền nhân duy nhất của Thanh Thổ quan, chính là Vân Xuyên. Ngày trước, tôi cũng từng ước lượng đến tình huống này, nhưng vì mọi chuyện cứ diễn ra dồn dập và vì coi nhẹ sự ngoan độc của Tam Âm tông, thế nên mới dẫn đến tình trạng như hiện nay.
“Xin lỗi, tôi đã đến trễ.” Sau khi soán mệnh, tôi đã bị thương nặng, tiếp đó còn phải đi livestream trong giấc mơ, mãi đến bây giờ mới có đủ thời gian mà xử lý Tam Âm tông
Lấy ra hai lá bùa Diệu Chân mà mình từng chiếm đoạt từ tay Lục Cẩn ngày xưa, tôi vội dán lên người Vân Xuyên, giúp gã chống đỡ Âm khí. Về phần thương thế trên thân thể, chỉ phải chờ đến lúc ra khỏi nơi này thì mới chữa trị được.
Những lá bùa Diệu Chân trong tay Lục Cẩn đều do Thiên sư vẽ ra, có hiệu quả cực tốt. Kết hợp với dòng khí Tiên thiên của tôi, Vân Xuyên khẽ ói ra từng dòng khí Âm sát từ khóe miệng.
Khoảng 10 phút trôi qua, Vân Xuyên dần tỉnh lại. Thấy khuôn mặt đang đeo mặt nạ Tu La Thiệc Ác của tôi ngay trong tầm mắt, Vân Xuyên bất giác hỏi: “Anh là ai? Tại sao anh lại cứu tôi?"
********************
ĐA TẠ LÃO hoangdz77 ĐÃ ĐÁNH GIÁ 5 SAO VÀ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU CHO DI.... CHÚC LÃO CUỐI TUẦN VUI VẺ, CHÈ CHÉN SAY SƯA NHAAAAAAAAAA :D