TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 570: Thập Phương Luyện Quỷ Đại Trận

Bảy tên đệ tử Tam Âm Tông rời đi theo 3 hướng khác nhau; suy nghĩ một hồi, tôi bèn đuổi theo hai gã đệ tử trung lập kia.

Xà Thiên rất nham hiểm, mà bên kia lại có 4 người đi chung, dễ đánh cỏ động rắn. Do đó, không quá khó để đưa ra quyết định, chính là chọn quả hồng mềm mà bóp chết trước tiên.

Kiến trúc bên trong đạo quan rất lớn, có nhiều biệt viện. Vì được nhà họ Giang tài trợ, Tam Âm tông giàu có hơn Thanh Thổ quan tại Giang Thành rất nhiều.

Sau khi tiến vào trong, Âm khí càng nồng đậm và tử khí càng nặng nề hơn. Ttong mơ hồ, còn có thể ngửi thấy một mùi thuốc đông y man mác.

Hai đệ tử kia hẳn là chỉ là đệ tử ngoại vi, vì nơi mà bọn họ ở lại cũng nằm bên ngoài đạo quán.

Tam Âm tông gặp nạn lớn, nên chỉ còn sót lại có vài tên đệ tử chân truyền. Chỉ cần cẩn thận một chút, tôi hoàn toàn có thể xử lý riêng lẻ từng người một.

Đi suốt cả đoạn đường, vì khá cẩn thận nên tôi không bị ai phát hiện cả.

Nơi này là hang ổ của Tam Âm tông. Bọn chúng đã chiếm cứ Giang Thành mười mấy năm qua, đủ vốn tích lũy trong một thời gian dài. Vì danh tiếng khá 'vang dội' nên chưa từng có kẻ nào dám tới cửa gây chuyện, từ đó mà hình thành nên cung cách sơ suất, cả tông môn có hệ thống phòng vệ cực kỳ lỏng lẻo vào lúc này.

Chỉ mất vài phút, tôi đã tìm được chỗ ở của hai tên đệ tử ngoại vi kia. Cửa gỗ đang trong trạng thái khép hờ; nếu đứng sát bên ngoài, tôi đã có thể nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.

“Phương pháp giữ mạng do Xà Công lưu lại đã thất bại rồi; nhánh riêng của chúng ta đã mất Đằng Xà, kể như mất mọi vốn liếnbg. Thôi thì hai chúng ta nên sớm tính toán đường lui thì hơn.” Một trong 2 người than thở: “Nghe nói, tông môn từng vây giết một vị Soán Mệnh sư nhưng cuối cùng phải thất bại. Ngay từ đầu, tôi cũng không biết Soán Mệnh sư là cái gì; sau khi tra cứu rất nhiều điển tịch, tôi mới hiểu rõ rằng, Soán Mệnh sư là những kẻ thực sự rất khủng khiếp. Bọn họ là những người còn điên cuồng hơn cả Tà tu nữa. Những kẻ ấy hành sự chống lại ý trời, vô pháp vô thiên. Tông môn chúng ta đã đụng chạm đến hắn, hắn chắc chắn sẽ trả thù.”

“Lo lắng nhiều như thế để làm gì? Trời sập xuống, còn có đỉnh núi cao hơn chắn lại. Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta đâu?” Kẻ còn lại đang nằm trên giường giở giọng điệu dửng dưng: “Thần tiên đánh nhau, tiểu tốt gặp nạn. Chẳng lẽ anh không thấy rõ sao? Vừa rồi, lúc Đằng Xà tục mệnh, rõ ràng là Giang Nguyên đã nhúng tay âm thầm phá hoại mới dẫn đến thất bại như thế. Đây là phương pháp kéo dài mạng sống được lưu truyền trong tông môn suốt trăm năm qua, làm gì có việc Xà Thiên thực hiện nghi thức thì thất bại giữa đường như thế?

Đằng Xà đã chết, nhánh Xà Công chúng ta bị suy giảm sức mạnh nghiêm trọng, cũng không thể sử dụng quá nhiều phép thuật cao thâm nữa. Rõ ràng là tự hủy đi ngôi thành của chính nhà mình mà.”

“Giang Nguyên có xuất thân từ thế tục, tư chất lại rất kém cỏi nhưng mưu sâu kế hiểm. Đằng Xà đã tử vong, nhưng chẳng gây bất cứ ảnh hưởng nghiêm trọng nào cho gã ấy cả. Dù sao đi nữa, thực lực bản thân gã rất kém cỏi. Trái lại, việc này lại gây ra một ảnh hưởng trí mạng cho Xà Thiên. Khi không có Xà linh thừa nhận, Xà Thiên vĩnh viễn không thể kế nhiệm vị trí Xà công. Vốn phải có ba vị tông chủ, nay thiếu đi một vị, từ đó mà chúng ta không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của đại trận tông môn. Mà nếu như thế, nhà họ Giang sẽ có thể đặt chân vào nội bộ Tam Âm tông chúng ta mà không hề kiêng nể gì, thậm chí còn có thể tùy ý ra vào một vài khu vực trong cấm địa.”

“Lúc trước, chúng ta từng nâng đỡ nhà họ Giang, cứ nghĩ là đang nuôi một con dê béo. Có ai ngờ, đấy lại là hành vi dẫn sói vào nhà.” Người nọ thở dài, “Mấy năm nay, khắp cả tông môn đều thu lấy khá nhiều lợi ít từ nhà họ Giang, từ mấy vị ở trên cao đến hàng đệ tử lè tè bên dưới. Hiện tại, e rằng những ngày tháng huy hoàng của chúng ta cũng đã sắp kết thúc rồi.”

Hai người trong phòng vẫn đang nói chuyện với nhau; đợi đến khi hai người kia hoàn toàn nhập định, tôi bèn chuẩn bị động thủ.

Triệu hồi Dục quỷ, Uế quỷ và cả Vương Sư ra, tôi bảo Vương Sư canh gác tại cửa rồi đích thân nắm lấy nắm đấm cửa, đẩy nhẹ trong.

Hai người trong phòng kia không hề phát hiện ra bất cứ động tỉnh gì. Mãy đến khi cánh cửa hé rộng đủ để tôi tiến vào, một trong hai kẻ ấy mới giật nhẹ mí mắt, tựa như cảm giác được một điều gì đó.

Tôi cũng hành động ngayy lập tức, đích thân xông về phía tên đạo sĩ ngồi gần cửa phòng, đồng thời ra lệnh cho Dục quỷ, Uế quỷ tấn công tên đạo sĩ còn lại.

Xông tới, che miệng mũi của gã, siết cổ, khóa chặt yết hầu.

Cả chuỗi động tác rất liền mạch, mãi đến khi tôi siết chặt cổ họng gã rồi, gã mới hoàn toàn mở mắt ra.

“Vừa rồi, hình như bọn mày đang thảo luận về chuyện Soán Mệnh sư? Xem ra, cũng biết khá nhiều chuyện nội bộ đấy.” Việc tôi soán mạng thành công tuyệt đối không được để lộ ra cho bọn tu sĩ chính phái biết được. Bằng không, bọn họ chắc chắn sẽ bất chấp mọi thủ đoạn mà đuổi giết tôi. Đến lúc đó, phỏng chừng tôi sẽ rơi vào trường hợp tương tự như Song Diện Phật, chỉ có thể trốn trong bóng tối, khó mà sinh sống ở bên ngoài bằng cái tên Cao Kiện được nữa.

Siết chặt cơ bắp cánh tay, tôi biết bọn tu sĩ Tam Âm tông này có tà thuật rất quỷ dị khó đánm, nhưng thân thể lại không quá cường tráng là bao. Bọn chúng sống quanh năm ở nơi có khí Âm sát tụ tập, thế nên một phần lớn khí huyết và gân mạch đều bị Âm khí ăn mòn. Vì lẽ đó, bọn chúng có thể lực rất kém cỏi; nếu giao đấu cận chiến, bọn chúng chắn chắn không phải đối thủ của tôi.

Hai tay siết vào nhau, gợi nên một âm thanh “răng rắc.” Xương cổ gãy lìa, cái đầu của tên đạo sĩ này vẹo ngang.

Sau khi thả gã xuống, tôi cũng không hề dừng lại, mà xông về phía tên tà tu thứ hai nhanh như một mũi kiếm nhọn. Trước khi gã kịp kêu lên, tôi đã bịt chặt miệng gã rồi.

Dục quỷ, Uế quỷ còn được cường hóa giữa nơi đầy Âm khí thế này, nên Quỷ thể dường như đạt được trạng thái ngưng tụ thành thực chất. Hai con quỷ, một trái một phải, kẹp chặt gã tà tu này. Tôi cũng hạ đo ván gã rồi đặt gã xuống ván giường trước khi gọi Vương Sư tiến vào bên trong. Cuối cùng, tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi lặng lẽ đóng kín cửa phòng lại.

Toàn bộ quá trình phục kích không quá 5 giây. Vì có Quỷ - Đạo song tu, hơn nữa đã mở Thận khiếu và Gan khiếu ra rồi, tố chất thân thể của tôi đã hơn hẳn người bình thường rất nhiều.

“Tốt hơn hết, mày nên thành thật một chút đi, không cần giãy dụa nữa. Nếu tao đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ là đã có chuẩn bị mọi kế hoạch rồi. Nếu mày hiểu chuyện, có lẽ tao sẽ suy xét mà tha cho mày một mạng.” Dùng một tay che miệng gã Tà tu, tôi dùng tay còn lại để khóa chặt cánh tay của gã: “Mày hiểu không?”

Người tu Tà, đa phần sẽ có tính tình rất cổ quái. Kẻ này cũng không ngoại lệ; gã chẳng hề phản ứng gì với tôi, cứ nằm đó mà nhắm mắt lại.

“Có chí khí đấy! Nếu là tao của trước kia, không chừng sẽ ngồi lảm nhảm thêm vài câu với mày.” Đã trải qua quá nhiều chuyện, tôi đã sớm chôn vùi lòng nhân từ và sự thiện lương ở tận đáy lòng, thế nên cũng chẳng cần đồng tình hay thương hại kẻ địch.

Tiếp theo, tôi bèn siết chặt dần dần một ngón tay của tên Tà tu này. Nhìn mồ hôi lạnh trên trán gã đang ứa ra liên tục, tôi bịt chặt miệng gã, sau đó đột nhiên gồng mạnh, bẻ gãy ngón tay này!

“Giờ mày đã hiểu những gì tao nói chưa?” Tôi lại siết nhẹ một ngón tay khác.

Gã Tà tu hoảng sợ, liều mạng gật đầu. Lúc này, tôi mới buông tay ra: “Vừa rồi nghe bọn mày nói chuyện, rằng đại trận của tông môn không thể nào vận chuyển bình thường được nữa à? Có thật hay không vậy?”

Gã gật đầu, cố tỏ ra như mình muốn nói gì đó.

“Tao có thể cho mày há miệng nói chuyện, cũng có thể tha cho mày một mạng, nhưng hy vọng mày không nên làm chuyện ngu ngốc. Nếu hô hoán những người khác đến, tao sẽ giết mayu2 ngay lập tức.” Chậm rãi buông tay, và tênh Tà tu cũng rất ngoan ngoãn vào lúc này. Gã không hề kêu cứu, chỉ tựa lưng vào bên giường, vừa nắm lấy ngón tay bị gãy của mình, vừa thở hổn hển.

“Nói đi! Nói tao nghe xem, Tam Âm tông hiện tại còn bao nhiêu người và đại trận của tông môn còn có thể phát huy ra mấy phần uy lực?”

“Không còn quá nhiều người, gồm truyền nhân duy nhất của nhánh Mạnh bà vì Mạnh Bà đương nhiệm đang bị trọng thương, sắp chết đến nơi rồi. Người đó đã được nhà họ Giang đưa đến thành thị khác để chữa trị, không ở trong tông môn. Về nhánh Quỷ Anh, chỉ còn lại có ba người - bao gồm cả tông chủ. Tông chủ đã rơi rụng rất nhiều thân tín chủ chốt, nhưng vì ngài ấy đang có bối phận cao nhất nên tạm thời quản lý ching cho toàn bộ sự vụ nội bộ tông môn. Về nhánh Xà Công thì tan đàn xẻ nghé. Ngoại trừ các đệ tử ngoại môn đang đi chấp hành nhiệm vụ, thì trong tông chỉ còn lại 8 người. Trong đó, kẻ có thực lực mạnh nhất chính là đại sư huynh Xà Thiên. Đúng rồi, gã ấy cũng đang mang thương tích trên người.”

Gã Tà tu khai báo rất triệt để, tôi cũng khá hài lòng: “Nói tao nghe về đại trận tông môn đi. Tao đang hứng thú về vấn đề này.”

Sở dĩ Giang Nguyên dám làm càn như vậy, đó là do đại trận tông môn không thể nào vận hành trơn tru được. Vì lẽ ấy, tôi khá tò mò về tòa trận pháp này.

“Đó là trận pháp hộ tông, là căn cơ của môn phái này. Nếu tao nói ra, mày phải thề là tha tao một mạng.”

Nghe gã Tà tu đặt điều kiện, tôi bèn nhoẻn miệng cười: “Được! Tao thề.”

“Tam Âm tông của bọn tao được xây dựng ngay vị trí Âm mạch đầu nguồn của dãy Hận Sơn, bốn phía được núi đá bao quanh. Mặc dù có nước chảy vờn quanh, nhưng chỉ có chảy vào mà không chảy ra được. Địa hình này được gọi là Táng Long khanh. Dựa vào địa hình này, tông môn chúng ta đã dành ra mấy chục năm để liên tục hoàn thiện, sửa đổi... cuối cùng mới bố trí ra một loại đại trận cực kỳ hiếm thấy chuyên dùng cho Quỷ tu với tần suất biến hóa đến 10 lần. Trận này có tên là Thập Phương Luyện Quỷ Đại Trận, lấy Âm mạch đầu nguồn của Hận Sơn làm mắt trận, dùng mấy trăm quỷ hồn chết oan làm trận kỳ, cuối cùng là sử dụng 1777 lá bùa Quỷ mới có thể bố trí thành công. Trận pháp ấy có thể thu nạp và hội tụ Âm khí, thai nghén Quỷ hồn; muốn phòng thủ, có thể hình thành nên một lớp bình chướng để phong tỏa toàn bộ tông môn; muốn tiến công, có thể điều động Âm khí từ Âm mạch đầu nguồn của dãy Hận sơn để biến chúng thành thế tấn công vô cùng nhằm tiêu diệt kẻ địch. Chính vì sự tồn tại của đại trận này, bọn tao mới có thể yên tâm ẩn nấp phía sau Giang Thành, không lo bị chính đạo tiêu diệt.”

Nhắc tới tòa đại trận của tông môn, gã Tà tu dần sa sầm bộ mặt: “Tuy nhiên, muốn vận chuyển đại trận, ít nhất phải có một vị tông chủ dốc hết sức lực để điều khiển mới được. Hiện tại, trong số 3 vị tông chủ của tông môn, thì đã 1 chết, 2 trọng thương rồi. Lúc này, chẳng còn ai đủ năng lực điều khiển đại trận cả, thế mới khiến người bên ngoài dễ dàng đột nhập vào trong.”

“Thì ra là thế.” Hiện tại, tôi mới hiểu vì sao bon Quỷ treo cổ trong rừng thông kia lại không tấn công tôi. Hóa ra, đại trận vẫn nằm trong trạng thái bị động.

“Được rồi! Tao đã nói hết những gì mình biết cho mày nghe. Giờ thả tao ra được không?” Gã Tà tu ôm chặt ngón tay của mình, giở giọng van nài.

“Đương nhiên! Nhưng mày không được đi ra khỏi căn phòng này.” Tôi nở một nụ cười nhạt nhẽo: “Thế này nhé! Mày quay lưng lại đi, để tao trói chặt mày lại!”

Do dự một lát, gã chậm rãi xoay người ra sau. Ta nhìn chằm chằm vào lưng gã, sau đó vươn hai tay ra, dùng hết toàn bộ sức lực mà siết chặt lấy cổ gã.

“Biết rõ tao là Soán Mệnh sư, thế mà còn dám kêu tao thề thốt với ông trời à?”

Chờ đến khi gã chết hẳn rồi tự trượt cả cơ thể xuống đất, tôi mới xốc lớp đạo bào của gã lên. Lúc này, tôi mới trông thấy có vài tấm bùa Quỷ dùng để triệu hồi tiểu quỷ báo tin rơi ra từ ống tay áo của tên Tà tu.

*************

CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC VỊ MINH CHỦ:

- phong92x

- Quangbeo1611

- binhvabinh99

- huyenlinh95

- DrM1Am

- Quỷ Cốc Tử

- gummy

- minhtuaans174

ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU CŨNG NHƯ ĐÁNH GIÁ CHO TRUYỆN.

CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT TUẦN LÀM VIỆC THẬT VUI VẺ VÀ ĐẦY NĂNG LƯỢNG NHÉ ^^

DẠO NÀY SÀI GÒN NGÀY NẮNG SIÊU NÓNG, CHIỀU MƯA ẦM ẦM.... MỌI NGƯỜI AI Ở SÀI GÒN NHỚ GIỮ GÌN SỨC KHỎE NHÉ./.