TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 569: Sự khác biệt

“Chết đi sống lại?” Tôi cảm thấy hơi khó tin. Tuy trên thân thể Xà Vương không có vết thương rõ ràng, nhưng hồn phách của nó đã sớm bị mười vạn cô hồn dã quỷ xé nát, hẳn là đã chết rồi mới đúng. Hơn nữa, rắn là động vật máu lạnh, nên chuyện khóc ra huyết lệ thế này quả thật là khó tin.

Nghi thức bên ngoài cửa chính đạo quan vẫn đang được tiến hành. Sau khi Xà Thiên rải phần tro cốt cuối cùng xong, 7 lá bùa có hoa văn hình rắn tự động bay lên trời, mà trên lớp vảy rắn sặc sỡ kia cũng cháy lên từng ngọn lửa ma trơi.

Xà Thiên quỳ lạy trên mặt đất, vô cùng cung kính; 7 tên đạo sĩ áo đen cũng trông như đang chờ đợi một điều gì đó.

Có vẻ như mấy ngọn lửa ma trơi kia đang dùng tro cốt của Xà Công làm nhiên liệu, càng lúc càng cháy mạnh hơn. Khoảng chừng hơn 10 giây sau, cũng không rõ là mình có nhìn nhầm hay không, vì tôi cứ có cảm giác con Xà Vương kia vừa nhúc nhích nhẹ một chút.

Một lúc sau, thi thể của con rắn đã chết mà không bị thối rửa kia lại động đậy lần nữa.

Tôi trừng to mắt, nấp kín trong bóng tối để quan sát cẩn thận hơn.

Thi thể Xà Vương bắt đầu co giật với biên độ càng lúc càng lớn. Ma trơi vô hình, nhưng luồng lửa màu xanh kia càng óng ánh hơn, tạo cho người nhìn một cảm giác rằng nhiệt độ của nó cực kỳ cao. Không lâu sau, xác rắn kia phả ra một mùi hôi thối nồng nặc, tựa như khí người chết vậy.

“Dùng ma trơi luyện thi thể à?”

Trong làn lửa xanh, thi thể Xà Vương bắt đầu thay đổi rõ rệt. Vết máu trên lớp vảy sặc sỡ đã biến mất, mà bộ vảy của nó càng sặc sỡ hơn. Hình ảnh trước mắt cứ giống như một đóa hoa tươi bắt đầu nở rộ, nhưng khi đúng ngay khoảnh khắc diễm lệ nhất, lại bắt đầu úa tàn.

Lúc lớp vảy rắn đạt đến trạng thái sặc sỡ xinh đẹp nhất, thì từng mảnh vảy bắt đầu phồng to lên rồi bung ra ngoài. Dù đang nấp ở một khoảng cách khá xa, tôi cũng có thể nghe thấy từng âm thanh răng rắc.

“Lột da ư?”

Thân rắn nằm trên mặt đất đang nhúc nhích, thậm chí tôi có thể nhìn thấy rõ rệt dù không dùng đến Phán nhãn.

“Đây là tà thuật quỷ quái gì ấy nhỉ?” Cảnh tượng trước mắt quá mức quỷ dị, cơ hồ tôi không thể tin vào mắt mình: “Tam Âm tông này có thể truyền thừa hàng trăm năm, nắm giữ Giang thành, đúng là có lý do của nó.”

Nhánh Xà Công có thể áp đảo nhánh Mạnh bà và Quỷ Anh, rõ ràng là có đủ lý do nhất định. Thuật Ngự Xà của bọn chúng quả thật khiến tôi cực kỳ khâm phục.

Ma trơi chậm rãi bốc lên, ngọn lửa xan âm u bốc lên cao đến mấy mét. Giữa màn lửa lớn, con Xà Vương kia bắt đầu di động dần dần. Thân thể của nó từ từ bò theo vị trí đứng của 7 tên đạo sĩ vừa rồi.

Cái đầu rắn dữ tợn hình tam giác kia mang theo từng ngọn ma trơi chưa dập tắt mà xẹt qua vị trí của tên đạo sĩ đầu tiên.

“Bắc Đẩu Thất Tinh, gã đạo sĩ đầu tiên đứng ở vị trí Thiên Xu à?” Vị trí kia đối ứng với vị trí của các ngôi sao trên bầu trời; tôi cũng không rõ bọn họ đang làm gì nữa, chỉ im lặng mà quan sát thôi.

Con Xà Vương “chết đi sống lại” ấy đang chậm rãi bò xung quanh. Sau khi băng ngang qua vị trí Thiên Xu, cơ thể khổng lồ của nó để lại một vết máu rộng nửa mét trên mặt đất.

“Tại sao lại có máu?” Liếc ngang bằng Phán nhãn, tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng, phía trước vị trí mà tên đạo sĩ kia đang đứng có chôn một con dao dài 7 tấc.

Mũi đao hướng lên trên, Xà Vương bò ngang, thế là da tróc thịt bong.

“Rốt cuộc, bọn chúng đang làm cái quái gì đây?” Càng nhìn, tôi càng mờ mịt. Mà không chỉ vị trí Thiên Xu, sau đó còn có vị trí của các ngôi sao Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền đều được chôn một con dao dưới đất. Mỗi khi Xà Vương bò ngang qua một người, tốc độ của nó đều dần chậm lại một ít. Phần bên dưới thân thể nó chảy máu càng lúc càng nhiều, gần như nhuộm đỏ hết cả khu vực mặt đất phía trước đạo quan hiện tại.

Tổng cộng có bảy vị trí, con Xà Vương “chết đi sống lại” kia đã bò qua 4 vị trí. Và ngay khi nó bò đến vị trí đối ứng với chòm Thiên Quyền kia, mấy ngọn lửa ma trơi trên người nó bắt đầu dập tắt đi.

Tựa như bản thân con rắn ấy cũng cảm giác được sắp có chuyện gì đó chẳng lành. Nó bắt đầu trở nên nóng nảy hơn, nhưng hữu tâm mà vô lực. Cơ thể nó chảy máu quá nhiều, trên bụng toàn là lưỡi dao cắt thật dài, không thể nào bò tới trước nữa.

Giãy dụa được vài phút, cái đầu rắn dữ tợn kia bất động hẳn, mà toàn bộ các ánh lửa ma trơi trên cơ thể nó cũng dập tắt đi.

Giữa luồng màn sương mù Âm khí, có một cơn gió lạnh thổi qua. Đống tro cốt cùng bùa chú trên mặt đất bị thổi tan, chỉ để lại 7 tên đạo sĩ áo đen cùng Xà Thiên ngẩn ngơ đứng tại đó.

“Thất bại à? 7 tầng kiếp nạn, nó chỉ vượt qua được 4 tầng thôi ư. Chẳng lẽ ông trời muốn tiêu diệt nhánh Xà Công của chúng ta?”

“Hoán Mệnh Thất Tinh Trận đã vô hiệu, rõ ràng chính là vì hồn phách của Xà Công và Đằng Xà bị tổn thương quá mức nghiêm trọng, khó mà chữa trị được nữa rồi!”

“Đều do tên Soán Mệnh sư kia! Nếu không phải vì oán lực của mười vạn cô hồn dã quỷ bám víu vào thân, nghi thức của chúng ta cũng sẽ không thất bại như vậy!”

“Tiêu rồi! Đằng Xà cũng đã chết, nhánh Xà Công của chúng ta còn đủ lý do để tồn tại hay sao? Sau này làm cách nào để điều khiển rắn được nữa?”

Bảy tên đạo sĩ áo đen trò chuyện với nhau bằng giọng điệu vô cùng bi quan.

“Đừng ồn ào nữa!” Qua hồi lâu, Xà Thiên mới đứng dậy khỏi mặt đất. Gã cũng không thèm nhìn đến bàn thờ nhỏ của Xà Công trước mặt, chỉ vỗ rơi lớp bụi bặm trên đạo bào rồi nói: “Tuy nghi thức đã thất bại, nhưng dựa theo thứ tự nhập môn, tôi vẫn là Xà Công đời kế tiếp!”

“Đằng Xà đã chết! Khi chưa được Xà linh đồng ý, cậu còn muốn làm Xà Công à?” Kẻ lớn tuổi nhất trong số 7 tên đạo sĩ áo đen đứng lên; từ nãy đến giờ, đó là người chưa từng mở miệng nói chuyện: “Nếu chủ nhân của nhánh Xà Công không sở hữu được Xà linh, vậy đó có phải là Xà Công hay không? Theo tôi thấy, Quỷ thuật của cậu còn lợi hại hơn đạo Ngự xà rất nhiều. Chẳng bằng cậu bái nhập sang nhánh Quỷ Anh thì hơn.”

Dường như Xà Thiên đã sớm biết sẽ có người đứng ra phản đối mình: “Giang Nguyên! Anh đã nhập môn 5 năm rồi, tư chất thấp kém như đồng nát, vì nhờ có mối quan hệ với nhà họ Giang ở thế tục mà Xà Công mới tốt bụng cho phép anh ở lại đây học tập thuật pháp. Hiện tại, xương cốt của Xà Công còn chưa kịp lạnh đi, mà anh đã muốn phản bội rồi sao?”

“Phản bội tông môn à? Hóa ra cậu chụp mũ hay đến vậy! Cơ mà, nếu dám bàn về vấn đề này, thì người mang đến tai nạn cho tông môn chẳng phải là cậu Xà Thiên đây hay sao?” Giang Nguyên phất nhẹ lớp đạo bào màu đen: “Khi vây giết tên Soán mệnh sư kia ở lần đầu tiên, lúc đó hắn vẫn còn rất nhỏ yếu, chưa kịp hình thành ‘thế’ của bản thân. Xà Công đã phái ra 4 vị sư huynh có đạo pháp mạnh nhất để phối hợp với mày, còn giao cho mày bộ Thập Bát Diêm La Chuyển Luân Đại Trận của nội bộ tông môn! Còn mày đã làm gì? Không chỉ đánh mất trận pháp, trận nhãn, còn bỏ mặc luôn 4 vị sư huynh rồi một thân một mình bỏ chạy về tông môn. Mày có tính ích kỷ, vụ lợi, tiểu nhân như vậy, tao đang tự hỏi là mặt mũi nào mà mày còn đòi làm Xà Công của thế hệ này?”

Càng nói, gã càng kích động hơn, mắng Xà Thiên một trận tối tăm mặt mũi. Vốn dĩ, mấy tên đạo sĩ áo đen khác còn đang do dự, lúc này cũng bắt đầu tiến đến gần Giang Nguyên, định chửi hội đồng.

“Đủ rồi!”

Giang Nguyên nói ra từng lời cay đắng, khiến Xà Thiên phải nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức méo mó cả gương mặt: “Đám đệ tử hậu bối các người cũng dám làm càn trước mặt tao à? Nếu không phải tông môn gặp nạn, môn nhân thưa thớt, hôm nay tao nhất định phải...”

“Mày định làm gì bọn tao? Xà Thiên! Mày còn tưởng là bản thân có thể tiếp tục làm mưa làm gió được à? Hiện tại, Tam Âm tông đã khác hẳn lúc trước. Ba vị tông chủ, 1 chết 2 trọng thương. Trong đám hậu bối, số lượng đệ tử của nhánh Xà Công chúng ta là đông đảo nhất. Nếu mày không muốn lỡ lời mà chọc giận đến nhiều người, thì tốt hơn hết là phải uốn lưỡi 7 lần trước khi nói.”

“Đe dọa tao à? Một con chó trèo lên từ thế tục như mày cũng dám đe dọa tao ư?” Xà Thiên cười khẩy

“Từ nãy đến giờ, tao chưa từng đe dọa mày, mà chỉ đang trình bày một sự thật mà thôi. Tuy tao có xuất thân từ nhà họ Giang, đến từ giới thế tục, nhưng ai nấy đều có thể nhìn ra mức độ cống hiến của tao đối với tông môn. Hiện tại, tông môn gặp phải lần tai nạn này, chúng ta càng phải nên liên hệ với giới thế tục, dùng quy tắc của giới thế tục đó để ép chết tên Soán Mệnh sư kia!” Giang Nguyên là một kẻ rất có bản lĩnh, tuy tư chất không cao, thực lực bản thân có hạn, nhưng lại am hiểu về việc nhìn rõ thế cục, lợi dụng lòng người.

Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, tôi có thể nhận ra rằng, Giang Nguyên này hẳn là người của nhà họ Giang. Trong lúc hợp tác với Tam Âm tông, nhà họ Giang gia vẫn luôn rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Lần này, vì Tam Âm tông gặp phải biến cố lớn, thế là Giang Nguyên cũng đã nhận ra cơ hội cho riêng mình.

Gã có dã tâm rất lớn, chuẩn bị tranh thủ ngay tình huống này để cải biến mối quan hệ hợp tác giữa hai bên, đồng thời nâng cao địa vị của nhà họ Giang trong mối hợp tác này, thậm chí còn muốn nhà họ Giang bước lên vị trí chủ đạo.

“Ý tưởng rất tốt, nhưng muốn thực hiện thì rất khó khăn.” Có tên tà tu thực sự nào không phải là kẻ cuồng đồ to gan lớn mật đâu? Muốn dựa vào sức mạnh trong thế tục để thu phục bọn họ, hầu như là chuyện hoàn toàn không thể.

Sự tình phát triển cũng tương đồng với suy đoán của tôi, khi Xà Thiên và Giang Nguyên tranh luận không ngớt. Trong lớp đệ tử hậu bối, có ba người đã bị Giang Nguyên mua chuộc từ lâu. Do đó, bốn người bọn họ nhất trí giữ vững lập trường, kiên quyết không đồng ý Xà Thiên trở thành Xà Công kế nhiệm.

Hai người còn lại thì đứng ở thế phân vân, vì tuy bọn họ cũng không thích phong cách làm việc của Xà Thiên, nhưng quả thật Xà Thiên là kẻ có tư cách kế vị Xà Công nhất trong hàng đệ tử hậu bối.

Cuộc tranh luận này cuối cùng cũng kết thúc trong sự bất hòa. Xà Thiên tức giận rời đi; Giang Nguyên cùng mấy người ủng hộ gã thì tươi cười vui vẻ, ôm lấy bàn thờ của Xà Công và di dời thi thể của Xà Vương đã chết đi nơi khác.

Một luồng âm phong thổi qua, thổi tung mớ tro cốt phiêu linh trong gió. Đáng tiếc thay cho Xà công! Ông ta cũng kể như là một đời tông sư, chẳng ngờ sau khi chết đi lại rơi vào hoàn cảnh thế này.

Cửa chính của đạo quan vẫn chưa đóng; sau khi xác định bọn chúng đều đi xa khỏi nơi đây, tôi mới rời khỏi vị trí ẩn nấp.

“Ba vị tông chủ, một chết hai trọng thương; nhánh Xà Công là phe có số lượng đệ tử còn sống sót nhiều nhất. Những tin tức mà bọn họ vừa tiết lộ thế này cực kỳ quan trọng.” Tôi còn đeo vào chiếc mặt nạ Thiện Ác Tu La. Có hai tầng bảo hiểm, cho dù có bị rơi mặt nạ, chẳng ai có thể nghĩ đến việc khuôn mặt hiện tại của tôi cũng là giả.

***********

ĐA TẠ TIỂU THƯ Ngọc Hân ĐÃ TẶNG QUÀ BÁNH TINH THẠCH BUỔI SÁNG CHO DI ^^ CHÚC TIỂU THƯ CUỐI TUẦN VUI VẺ BÊN NGƯỜI THÂN VÀ BẠN BÈ NÈ :D