Rừng thông rậm rạp, ít nhất cũng có thụ linh với độ tuổi vài chục năm. Những hàng cây này cứ như một tầng vệ sĩ ngăn cách giữa hai khu bên trong và bên ngoài nghĩa trang. Một người bình thường đứng trong khu rừng này sẽ không thể nào nhìn thấy cảnh tượng sâu bên trong khu mộ địa kia.
“Trong tứ đại quỷ thụ không hề có cây thông, nhưng tại sao nơi này lại có quỷ khí nồng nặc thế nhỉ?” Thân cây cao lớn, cành lá rậm rạp đến tầng tầng lớp lớp. Về cơ bản, ánh mặt trời không thế chiếu đến địa phương này được. Trên mặt đất trải đầy tán lá kim, phả ra một mùi vị thực vật thối rữa nhàn nhạt trong không khí.
Nơi này hẳn là có lối ra vào khác. Rừng thông này có rất ít người ra vào. Tôi lê từng bước tiến sâu vào bên trong, cực kỳ mệt nhọc.
Càng đi vào bên trong, Âm khí càng nặng. Tôi cứ có cảm giác Âm mạch của mình tựa như đang nhảy nhót dần lên. Âm khí trong cơ thể dần mất kiểm soát, bắt đầu lưu chuyển trong mấy Âm khiếu lớn. Mỗi khi vận chuyển đủ một chu thiên, Âm khí lại càng thuần khiết hơn.
Nơi đây giống như tòa Tụ Âm trận khổng lồ; đối với tà tu, chính là vùng đất vô cùng quý giá để luyện hóa Âm sát khí.
“Nếu có thể tiêu diệt được Tam Âm tông, vậy vùng đất quý giá này sẽ thuộc về mình. Chỉ là, cũng chẳng biết tòa trận pháp này là do con người sắp đặt, hay hình thành bởi thiên nhiên nhỉ?” Lúc đi sâu vào trong, đầu vai của tôi bỗng nhiên bị thứ gì đó làm ướt. Vốn dĩ, tôi cứ tưởng đó là sương mai nên cũng không thèm để ý. Nhưng khi đi xa thêm vài bước, tôi mới đột nhiên nhận ra một việc. Hiện tại đang là một buổi chiều mùa thu, làm gì có sương mai ở đây?
Chạm tay vào chiếc vòng quỷ, tôi từ từ xoay người, ngẩng đầu nhìn lại.
Một đầu lưỡi đỏ tươi đang rũ xuống, nằm giữa một đôi môi màu tím đen, đó là một khuôn mặt sưng tấy tím tái. Nó bị trói vào cành cây thông khô, nhìn chằm chằm vào tôi từ vị trí trên cao dõi xuống.
“Quỷ treo cổ à?” Âm Dương Quỷ Thuật có rất nhiều bài giới thiệu về các loại quỷ. Sau khi đối chiếu một loạt các thông tin, tôi nhận ra cái xác thè lưỡi dài đang bị treo trên thân cây kia rất giống với Quỷ treo cổ trong lời đồn.
Loại quỷ này chứa đựng oán khí cực lớn trên thi thể, rất khó đối phó, thuộc loại quỷ vật tầm trung tương đối khó khống chế.
Chất lỏng vừa rồi rơi xuống bả vai tôi thật ra chính là âm sát khí tỏa ra từ cơ thể của con quỷ treo cổ ấy.
“Nút thắt dây thừng đang trói chặt người nó chính là thắt theo kiểu Tỏa Tiên kết, rõ ràng chính là thủ pháp của Quỷ tu. Xem ra, con quỷ này đã bị ai đó thu phục, sau đó cố ý trói ở chỗ này.” Tiếp tục đi vào trong, tôi nhận ra khu rừng thông này cũng không lớn lắm, nhưng đi một hồi lại trông thấy có thêm 4 - 5 con quỷ treo cổ nữa. Người bình thường sẽ không thể thấy những thứ ghê tởm này; chỉ có người từng mở Quỷ nhãn hoặc Thiên nhãn mới có thể quan sát rõ mọi đặc điểm kinh dị của nơi đây.
“Chúng nó hẳn là một bộ phận của đại trận hiện tại. Dung nhập Quỷ hồn vào trong trận pháp, trong tương lai mình cũng có thể thử áp dụng biện pháp này.” Trận pháp có uy lực càng mạnh, vậy càng phải dùng vật liệu bày trận cao cấp hơn. Nếu có thể dùng quỷ quái để thay thế, vậy sẽ tiết kiệm được một bộ phận lớn tài nguyên.” Âm Gian Tú Tràng có rất nhiều điển tịch về trận pháp, trong khi môn Quỷ thuật mà tôi tu luyệnh lại cao hơn Quỷ thuật của Tam Âm tông đến vài cấp bậc. Nếu có thể nắm giữ phương pháp dùng âm hồn và quỷ vật để bày trận, vậy đây sẽ lại là một lần lột xác mới, cực kỳ hữu ích cho sức mạnh của cá nhân tôi.
Có thể là vì không có người chủ trì ở đây, nên đại trận chỉ là tự động vận chuyển chứ chưa được kích hoạt thật sự. Thế nên, cả khu vực này chưa hề chủ động công kích tôi. Bọn quỷ treo cổ có diện mạo đáng sợ kia cũng chỉ là lườm lườn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán hận, chưa từng cố vũng vẫy để thoát khỏi sợi dây trói kia.
Ra khỏi rừng thông, trèo qua hàng rào, lúc này tôi mới chính thức tiến vào bên trong lăng mộ.
Liếc mắt nhìn lại sau lưng, mấy ngôi phần cô đơn ngoài kia đã lẩn khuất giữa những hàng cây cối; xung quanh đó là một lượng lớn đồ cúng trông rất hoành tráng.
Tuy nhiên, dường như nơi đây chưa từng được quét dọn trong suốt một thời gian rất dài. Những món đồ cúng kia đều bị thối rữa, hư hỏng, thậm chí còn tản mát ra một mùi hôi khó ngửi.
“Đồ cúng hư rồi mà còn đặt trên bàn thờ, đây là tội bất kính với tổ tiên. Tam Âm tông đã có lịch sử hàng trăm năm rồi, không thể nào không biết đến lý thuyết này. Trừ phi bọn chúng đang bận bịu việc khác, mà việc đó vô cùng nguy hiểm.” Nhìn mấy ngôi mộ cô đơn kia, những cái tên được khắc trên bia đá cũng hoàn toàn lạ lẫm. Bọn họ hẳn đã từng là những vị tai to mặt lớn tại Giang Thành. Dù sao đi nữa, nơi này cũng là một khu nghĩa địa cao cấp; người bình thường làm gì được phép chôn cất ở đây.
Niệm khẽ một câu trong Đạo kinh, tôi dần tĩnh tâm lại, dọn dẹp sơ qua đống đồ cúng biến chất này trước khi cúi đầu ba cái, cuối cùng mới bước nhanh rời đi.
“Hiện tại là ban ngày nhưng cứ có cảm giác là lạ thế nào ấy. Nếu vào đây lúc buổi tối, phỏng chừng địa phương này cũng đạt được mức độ kinh dị tương tương với mấy lần livestream của mình.” Một đường đi thẳng qua sườn núi rồi lên tới đỉnh núi, tôi dõi mắt nhìn về phía xa xa. Âm khí nơi này đã hóa thành thực chất, tựa như một màn sương mù xám xịt.
Tôi trèo lên một cây thông, đứng trên cao nhìn xuống. Nghĩa trang này được xây dựng ngay hướng mặt trời mọc của ngọn núi, mà phần sau lưng ngọn núi đã bị một số ngọn núi liền kề khác che khuất, đoạn tuyệt hẳn với nhân thế.
“Nếu mình học qua phong thủy thì tốt rồi; nơi này có địa thế khá hùng vĩ, chắc chắn là dựa theo một bài bản nào đó.” Sau khi nhìn chuẩn phương hướng, tôi bèn trèo xuống khỏi cây thông. “Sương mù dày đặc, mình nên triệu hồi Quỷ vật ra đi cùng thì tốt hơn.”
Hoàn cảnh nơi đây đúng là vùng đất lành chi Quỷ vật, vì tôi không cần lo lắng ánh mặt trời gây ra thương tổn cho chúng nó.
Chạm tay vào chiếc vòng quỷ, tôi gọi Uế quỷ hiện hình ra trước tiên. Thoạt nhìn, kẻ này có bộ dáng thô kệch, ngốc nghếch, nhưng trên thực tế là có giác quan cực kỳ nhạy bén. Tuy sức chiến đấu của nó không mạnh như Dục quỷ, nhưng được cái là, lại khá ngoan ngoãn.
Sau khi ra lệnh cho Uế quỷ đoạn hậu, tôi bèn nhìn về phía viên ngọc thứ tư của chiếc vòng quỷ. Lúc trước, khi kéo Vương Sư ra khỏi Âm Dương gian, gã ta vẫn trú ẩn bên trong viên ngọc này.
“Tuy nơi này khá nguy hiểm, nhưng Âm khí thành sương, rất có lợi cho gã trong việc ngưng tụ Quỷ thể.” Tôi chạm vào viên ngọc thứ tư; một bóng người nam tính dần dần xuất hiện giữa màn sương mờ ảo.
Vương Sư đã ở chết một chỗ trong viên ngọc này quá lâu rồi. Vì tôi liên tục rơi vào nguy cơ sinh tử nên đã sớm quên béng đi chuyện của gã.
Cơ mà, tôi không ngu dại gì mà nói cho gã biết về chuyện này. Chờ đến khi thân thể của gã đã ngưng đọng hoàn toàn, tôi bèn nặn ra một bộ mặt cực kỳ nặng nề, bước đến cạnh gã mà nói: “May mà không phụ lòng của anh! Tôi đã trải qua biết bao gian nan trắc trở, cuối cùng mới tìm ra được một nơi thích hợp để anh tu hành. Nơi đây là cấm địa của một môn phái tà tu, đủ cho mày ổn định lại Quỷ thể rồi đấy.”
Vương Sư nhìn tôi cả một buổi, cuối cùng mới đáp lời: “Giọng nói vẫn như cũ, mày đeo mặt nạ make up à?”
Nghe Vương Sư nhắc nhở thế, tôi mới nhớ ra là mình đang đeo mặt nạ da người. Tuy nhiên, đây là lá bài tẩy của tôi, cũng không tiện tiết lộ quá nhiều cho gã biết: “Bớt nói nhảm! Anh hấp thu âm khí chung quanh nhanh lên. Nơi này có âm khí rất thuần túy, rất có lợi với anh. Đúng rồi! Hai chúng ta giao dịch nhé! Anh phải nhớ kỹ, tôi cố gắng hết sức để giúp anh, thì khi nào đến lượt tôi cần anh giúp ngược lại, anh không được từ chối đấy!”
“Dĩ nhiên, giúp anh chính là giúp tôi mà.” Vương Sư gật đầu, sau đó bèn đứng ở bên cạnh tôi, tự mình hấp thu Âm khí. Vốn dĩ, gã chỉ là một thể cô hồn, còn chưa được tính là quỷ, nếu bị ánh mặt trời chiếu vào thì sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức. Lúc này, nhờ có đại trận của Tam Âm tông mà thân thể của gã đang chậm rãi ngưng tụ lại thành tực thể. Tuy sức chiến đấu của gã vẫn là 0, nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể triệu hồi ra, giúp tôi bày mưu tính kế những lúc cần kíp. Nếu có gã cáo già này giúp đỡ, có lẽ tôi sẽ đỡ nhức đầu ở nhiều việc khác linh tinh.
Dẫn Vương Sư và Uế quỷ đi theo, tôi bước thẳng xuống chân núi, lúc này mới nghe được tiếng người.
“Dường như là ai đó đang niệm chú thì phải?” Câu thần chú kia nghe khá kỳ lạ, tôi chẳng thể hiểu được chữ nào.
“Tất cả lùi lại một chút.”
Dùng Phán nhãn nhìn xuyên thấu qua lớp sương mù dày đặc, lúc này tôi mới có thể thấy rõ một khu kiến trúc khá cổ xưa bên dưới chân núi.
Nơi đó trông giống như một tòa đạo quan, to bằng khoảng 6 tòa Thanh Thổ quan cộng lại.
Lúc này, cổng chính của tòa đạo quán đó đóng chặt, gần đó là 7 tên tu sĩ Tam Âm tông mặc đạo bào màu đen đứng tại vị trí theo hình Thất tinh. Trong tay chúng là những lá bùa vẽ đầy hình thù của một con rắng, còn miệng bọn chúng thì đang lẩm bẩm gì đó.
Mà điều khiến tôi thật sự hứng thú chính là - ngay vị trí trung tâm của nhóm người đó – có một con rắn lớn loang lổ nằm trên mặt đất. Đôi mắt của nó đã bị móc rỗng; bộ vảy trên cơ thể nó ước đẫm máu, còn nó thì nằm yên bất động, không nhúc nhích mảy may.
“Con Xà vương của Xà Công!” Vào khoảnh khắc soán mệnh cuối cùng, 10.000 cô hồn dã quỷ đã tàn sát sạch lũ Âm binh. Khi đó, bản thân Xà Công đã chết rồi. Con rắn khổng lồ mà ông ta đích thân nuôi nâng này đã chủ động gánh chịu thương tổn từ tay bọn ác quỷ để bảo vệ thi thể Xà Công được nguyên vẹn. Cuối cùng, hồn phách của nó cũng đã bị xé nát cả rồi, chỉ để lại một thân thể trống rỗng sức sống.
“Bọn chúng đang làm gì ấy nhỉ?” Đêm nay, Trần Cửu Ca sẽ đến Giang Thành. Tôi cũng không còn quá nhiều thời gia nữa. Vừa quan sát hành động của bọn đạo sĩ kia, tôi vừa đeo khẩu trang, găng tay và giày chuyên dụng vào.
Trang phục hiện tại của tôi khác hẳn của bọn đạo sĩ kia, nhưng hiện tại cũng không lúc để so sánh những thứ này.
“Vẻn vẹn chỉ có bảy người đứng ngoài cửa, phỏng chừng trong đạo quán phỏng còn có nhiều hơn. Muốn nhổ cỏ tận góc, e rằng quá khó khăn rồi.” Tôi thu hồi Uế quỷ và Vương Sư quay lại chiếc vòng quỷ, sau đó thả Dục quỷ hung ác nhất ra ngoài. Tiếp đến, tôi nép mình vào những góc chết của tầm nhìn, dần dần tiếp cận 7 tên đạo sĩ kia.
Đến càng gần, tôi càng có thể quan sát rõ ràng hơn.
Sau khi đọc chú ngữ xong, 7 gã đạo sĩ ấy lập tức dán các lá bùa kia ở 7 vị trí khác nhau trên cơ thể con Xà Vương. Lúc này, cửa chính của đạo quan chậm rãi mở ra. Xà Thiên trong bộ đồ màu đen xuất hiện, ôm theo một cái bàn thờ nhỏ mà bước ra bên ngoài.
Bàn thờ hình vuông vức, không lớn cũng không nhỏ, bên trên có khắc hai chữ Xà Công.
Xà Thiên lạnh lùng đi tới phía trước thi thể của Xà Vương, quỳ gối xuống đất, đặt bàn thờ trước người. Tiếp đó, gã dùng hai tay mở nắp gỗ phía trên bàn thờ, rải tro cốt trong đó lên thi thể của Xà Vương.
Một diễn biến khiến người người kinh ngạc đã xuất hiện. Ngay khi phần tro cốt kia tiếp xúc với thi thể của Xà Vương, 7 lá bùa đồng loạt chấn động. Đồng thời, từ trong hốc mắt đã sớm bị móc rỗng của con rắn khổng lồ kia lại đột ngột chảy ra hai dòng lệ máu.
**********
CHÂN THÀNH CẢM ƠN TIỂU THƯ thaovy108, MINH CHỦ 0358867859 VÀ MINH CHỦ Kakyoin ĐÃ DONATE.... CHÚC MỌI NGƯỜI NHIỀU SỨC KHỎE, LÀM ĂN PHÁT ĐẠT ĐỂ TIẾP TỤC ỦNG HỘ CHO KÊNH LIVESTREAM NHAAAAA <3 <3