Lãnh Thanh Huyền còn nói tiếp gì đó, nhưng tôi không nghe rõ nữa. Lúc này, trong đầu tôi chỉ còn lại ba chữ Trần Cửu Ca.
“Thật sự là gã ấy ư? Có khi nào là trùng tên không?”
Ngay khoảnh khắc đặt tất cả niềm tin vào người đệ tử Tiểu Trang quan sắp đến kia với hy vọng dâng trào, giờ tôi lại phát hiện ra kẻ đó lại chính là người gây nên thảm kịch này.
“Sao lại trùng hợp đến vậy?” Tôi vô thức lẩm bẩm, “Nhân quả tuần hoàn, chẳng lẽ đây là do ý trời đang nhằm vào mình? Miễn mình muốn làm gì, nhất định sẽ gặp phải trở ngại. Đối nghịch với trời, vạn sự đều khó khăn à?”
“Này? Cao Kiện, cậu ổn chứ?” Lãnh Thanh Huyền cũng không biết cái tên mà gã vừa nói ra lại tạo nên một ảnh hưởng sâu sắc trong tôi, “Tôi nói cậu nghe này. Quỷ Mẫu xuất hiện, gây ra tai họa cho Giang Thành, thế nên đã khiến rất nhiều tông môn chú ý tới. Giang Thành sẽ nhanh chóng loạn lạc trong một thời gian ngắn thôi.”
“Loạn lạc?” Nghe đến đây, tôi bèn hồi phục tinh thần: “Đạo môn có người đông thế mạnh; dù Quỷ Mẫu có mạnh hơn nữa, thì cũng thế đơn lực bạc. Làm sao có thể là đối thủ của các tông môn kia?”
“Vậy là cậu khinh thường Quỷ mẫu quá rồi! Loại quỷ này một khi tích lũy đủ căn cơ, chỉ cần bọn quỷ em bé không bị giết sạch, thì bản thể của Quỷ mẫu hầu như là bất diệt. Do đó, muốn triệt để tiêu diệt nó, chỉ có thể dùng đại trận mà thôi.” Lãnh Thanh Huyền thở dài từ đầu bên kia điện thoại: “Muốn xây dựng đại trận, vậy cần phải hao phí một lượng lớn tài nguyên và bùa chú. Đồng thời, còn có một số yêu cầu nhất định đối với người chủ trận. Mà trong chuyện này, các tông môn chính đạo liên hợp lại với nhau, nhìn bề ngoài thì cứ tưởng là vì nước vì dân, nhưng trên thực tế là lòng mang ý xấu, muốn phân chia Công đức mà thôi.”“
“Giết Quỷ Mẫu cũng có thể đạt được Công đức à?”
“Dĩ nhiên! Trong thiên địa có Lục đạo Luân hồi, âm dương không thể quấy nhiễu lẫn nhau. Chuyện Quỷ mẫu xuất hiện thế này đã phá hủy đi loại trật tự này, vi phạm đến thiên quy. Do đó, nếu giết nó, chắc chắn sẽ được ông trời ban thưởng vận may và Công đức.”
Nghe Lãnh Thanh Huyền nói xong, tôi bèn nhíu mày: “Nói như vậy, nếu chỉ cần đánh chết người hành sự trái với ý trời, thế là có thể nhận lấy Công đức sao?”
“Quả thật là vậy!”
Gã vừa nói dứt câu, cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lúc trước, bản thân tôi đã bị trừ đi 500 Công đức vì thả Quỷ mẫu ra ngoài. Nếu tính toán từ tận gốc rễ, cho dù bọn người kia có thành công giết chết Quỷ mẫu đi chăng nữa, trên thực tế thì cũng chẳng nhận được quá nhiều Công đức. Dù sao thì Quỷ Mẫu cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, cô ta cũng là người bị hại, chẳng mang qua nhiều nghiệp chướng gì.
Nhưng tôi thì khác! Tôi là kẻ bị nghiệp chướng quấn thân, trị số Công đức -10.000; không những thế, tôi còn đối nghịch với ông trời, chuẩn bị trở thành một tân Soán Mệnh sư.
Nếu tùy tiện báo ra một trong những ‘thành tích’ trên, thế là đủ để bọn danh môn chính phái kia đuổi giết. Huống hồ chi, bản thân tôi còn có thù oán với một tông phái nào đó, mà trong người còn đang cất giấu bảo vật nữa. Cuối cùng, điểm quan trọng nhất chính là đối phó tôi thì dễ dàng hơn đối phó Quỷ mẫu rất nhiều.
“Này, sao cậu im re vậy?”
“Tôi đột nhiên thay đổi ý định rồi. Tự tôi sẽ suy nghĩ biện pháp xử lý vết thương trong mộng kia, chứ không muốn làm phiền đến họ.”
“Đừng lo! Tôi cũng sẽ đi cùng bọn họ đến Giang Thành. Tới lúc đó, tôi sẽ nói giúp cho cậu một câu. Chúng ta kể như không đánh không quen biết; tôi đủ sức giúp cậu mấy việc cỏn con này mà.”
Nói vài lời xã giao với Lãnh Thanh Huyền xong, tôi bèn cúp điện thoại. Gió đang giật mạnh trước khi cơn bão ùa về, Giang Thành thật sự sẽ phải hứng chịu một cơn sóng gió cực lớn.
“Nếu không xử lý tốt chuyện này, e rằng đây rất có thể sẽ là nguy cơ sinh tử với bản thân mình!” Trần Cửu Ca trước tiên chạy tới Giang Thành, có lẽ 80 - 90% là vì tôi. Gã bị tôi ép vào đường cùng trong giấc mộng, chắc chắn là hận tôi vô cùng, muốn trả thù ngay lập tức. Mà thân phận của gã ấy lại là đại biểu duy nhất của Tiểu Trang Quan phái đến đây, cũng là bộ mặt của Tiểu Trang Quan. Thế nên, các tông phái khác chắc chắn sẽ nể mặt gã.
Vốn dĩ, tôi đã kết thù với Diệu Chân quan, hiện tại lại đắc tội Tiểu Trang Quan. Đừng nói là cứu Anh Tử, tôi cũng chưa chắc có thể vượt qua kiếp số này.
“Cũng may, mình soán mệnh thành công, thế nên cũng không có quá nhiều người đang biết mình bị tổn hại Công đức trầm trọng...” Nghĩ tới đây, một cảm xúc lạnh lùng chợt hằn rõ trong mắt tôi: “Không phải! Vẫn có người biết mình soán mệnh!”
Vào thời điểm cuối cùng khi soán mệnh, tôi bị Tam Âm tông vây giết. Nếu không phải vì bọn chúng, tôi cũng sẽ không sử dụng Hoàng Tuyền lệnh mà mở Quỷ Môn Quan.
“Ngày đó, vẫn còn vài tu sĩ Tam Âm tông chưa chết; ngộ nhỡ bọn họ tiết lộ bí mật, vậy mình sẽ bị các tông môn trong cả thiên hạ đuổi giết.” Tam Âm tông là Tà Tông, thế nên xác suất mà bọn chúng âm thầm đưa tin cho phe danh môn chính phái cũng không cao lắm. Tuy nhiên, tôi lại không dám đánh cuộc với niềm tin này: “Tốt hơn hết là để bọn chúng câm miệng vĩnh viễn vậy.”
Vốn dĩ, tôi không muốn tạo quá nhiều sát nghiệt, nhưng tình thế hiện tại đã dồn tôi vào đường cùng rồi. Không những thế, sau khi soán mệnh xong, vị chủ khảo phỏng vấn của Tú Tràng còn cho tôi một nhiệm vụ mới, chính là nhổ cỏ tận gốc. Lúc này nghĩ lại, vẫn là Âm Gian Tú Tràng có tầm nhìn.
“Đêm nay, người của các tông môn sẽ đến Giang Thành. Mình phải tiên hạ thủ vi cường mới được.”
Cất điện thoại di động vào, tôi lập tức đón xe về lại Giang Thành, chuẩn bị hành động kết thúc mọi nhân quả với Tam Âm tông.
Vào thời điểm nguy nan nhất của tôi, bọn chúng chính là kẻ châm dầu vào lửa, rắc muối vào miệng vết thương của tôi. Trong số những gì đã từng xảy ra, có rất nhiều chuyện đều do bọn Tam Âm tông ấy âm thầm thúc đẩy sau lưng.
Khi vừa soán mệnh thành công, tôi bị thương khá nặng nên không thể trả thù. Bây giờ, Gan khiếu đã được mở ra; khả năng phục hồi tổn thương của tôi mạnh hơn người bình thường gấp 5 - 6 lần. Thế cho nên, hiện tại là thời điểm hoàn hảo để thanh toán mọi chuyện.
Có rất nhiều phương thức giết người; nếu để đối phó Tà tông, dĩ nhiên là phải dùng thủ đoạn của Tà tông.
Tôi chạy về cửa hàng của mình tại phố Đinh Đường, lên tầng hai, đẩy tủ quần áo ra. Bên trong vách tường kép bí mật, tôi lấy ra một ít dụng cụ chuyên dụng nhằm phòng ngừa việc để lại dấu vân tay hay dấu giày, găng tay dùng một lần, bao giày và khẩu trang.
Đồng thời, tôi cũng thay cho mình một bộ quần áo màu tối ở bên trong, còn bên ngoài lại mặc vào một bộ quần áo màu sáng. Không những thế, tôi lại cố ý mang một đôi giày tăng chiều cao để tránh bị ghi nhớ dáng người. Sau khi xác định là mình không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào dễ nhận diện, tôi bèn rời khỏi cửa hàng của mình.
“Trước khi giết người, phải chuẩn bị tâm lý là bản thân sẽ bị giết vào bất cứ lúc nào.” Tôi hít một hơi thật sâu, đặt bản thân vào một trạng thái cực kỳ bình tĩnh.
Khi mọi loại sinh vật rơi vào tình huống nguy hiểm có ảnh hưởng đến tính mạng, chúng đều phản kháng tối đa theo bản năng; toàn bộ quá trình ấy đầy những biến cố và nguy hiểm. Do đó, bản thân nhất định phải giữ sự cảnh giác cao độ, vừa phải hoàn thành mục tiêu, lại không thể để lại manh mối vì sơ suất.
“Đã 3:02 phút chiều rồi, mình không còn nhiều thời gian nữa.” Tiện tay cất mọi thứ vào một chiếc túi nhỏ, tôi rời khỏi cửa hàng của mình, đi thẳng ra con hẻm bẩn thỉu đằng sau.
Trong con hẻm trống rỗng, đây là lần đầu tiên mà tôi đeo vào chiếc mặt nạ da người được tặng kèm trong quyển sách cổ pháp dịch dung.
Cởi áo khoác ra, nhét kỹ vào túi nhựa nilon, mãi đến khi đi ra khỏi con hẻm nhỏ, tôi đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Ngoại hình của tôi lúc này trông như một học sinh trung học tầm 18 - 19 tuổi với khuôn mặt bóng nhẵn và non nớt, chẳng có lấy một cọng râu.
“Cũng may là mình ăn bận khá phổ thông, phối hợp với gương mặt này cũng không tính là quá khác biệt.” Kết hợp với bộ quần áo sẫm màu, tôi điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt của mình rồi lấy điện thoại di động ra, gọi cho anh Lưu mù.
“Anh Lưu, nhà họ Lưu của anh đã bảo vệ Giang Thành nhiều năm nay, vậy chắc chắn là biết rõ những tông môn tại Giang Thành này, đúng không?
“Chú mày hỏi thế để làm gì?” Anh Lưu mù rất kinh ngạc: “Giang Thành là tòa thành cổ ngàn năm, dĩ nhiên là có khá nhiều môn phái rồi. Tuy nhiên, những thế lực có bản lĩnh thật sự thì cũng không nhiều.”
“Hẳn là anh từng nghe qua về Tam Âm tông nhỉ?” Chuyện đã đến nước này, tôi cũng lười nói vòng vo với anh Lưu mù, mà đi thẳng vào vấn đề ngay: “Anh Lưu! Em muốn biết địa chỉ sơn môn của Tam Âm tông. Anh hành tẩu giang hồ đã nhiều năm nay, thông thạo tin tức; kể như anh giúp em lần này nhé!”
“Nhóc con! Chú mày lại nổi điên à? Tam Âm tông là ông trùm của Giang Thành này. Chọc ai không chọc, mày muốn chết sớm à?”
“Em sẽ không làm chuyện ngu ngốc đây, chỉ là muốn xác định một vài suy đoán hiện tại thôi!”
“Hy vọng là chú mày nói thật! Hang ổ của bọn chúng ở sâu trong khu nghĩa trang cao cấp ở ngoại ô phía Tây Giang Thành. Nơi đó được công bố là sản nghiệp của nhà họ Giang, nhưng trên thực tế là không hề mở bán cho người ngoài.”
Cúp điện thoại, tôi nhếch nhẹ môi một chút. Nhà họ Giang còn dám kinh doanh bất động sản lên cả người chết, quả thật là không sợ bôi xấu tên tuổi nha.
Đón taxi đi thành Tây, hiện tại tôi vẫn đang đeo mặt nạ da người nên không cần phải kiêng nể gì, chẳng hề lo lắng phải bại lộ tung tích.
Khi còn cách điểm đến một khoảng tương đối gần, tôi bèn xuống xe, đi bộ một mình đến khu nghĩa trang.
Hôm nay không phải là ngày thờ cúng tổ tiên, nên dù là ban ngày thì xung quanh cũng không có ai cả.
“Núi xanh nằm nghiêng, nước biếc vờn quanh; nơi này có cấu trúc phong thủy khá ổn áp nhỉ, đúng kiểu Tàng long chi tướng.” Tôi trèo qua hàng rào, tiến vào bên trong nghĩa trang. Mặt đường nơi đây được lát đá cẩm thạch sạch sẽ gọn gàng; cả khu nghĩa trang được xây dựng theo kiểu kiến trúc Trung Quốc với thế dựa vào núi, nằm cạnh nguồn nước, mà mỗi ngôi mộ đều chiếm một diện tích rất lớn: “Chết rồi mà được chôn ở đây, quả thật cũng nở mày nở mặt.”
Nhưng tôi vội lắc đầu; chết rồi, cả cơ thể cũng không còn, vậy cần chi mà chú ý đến những thứ bên ngoài nữa?
Sờ nhẹ vòng tay quỷ một cái trong vô thức, tôi nhanh chân bước sâu vào bên trong.
Phần rìa nghĩa trang đều là các ngôi mộ rất bình thường, nhưng từ giữa lưng chừng núi lại chính là khu vực cấm người ngoài tiến vào. Nơi đây có hai hàng thông ngăn cách tầm mắt, bên trong còn có một hàng rào gỗ chắn đường.
Tôi từ từ tiến vào bên trong. Khu rừng thông nơi đây có âm khí nồng nặc, chẳng nghe được bất cứ một tiếng chim hót nào, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
“Không có nhân viên bảo vệ, cũng không có lắp đặt camera, quá kỳ lạ rồi! Chắc chắn bọn chúng có cài cắm một vài phương tiện giám sát khác.” Tôi nấp vào phía sau một thân cây thông to tướng, điều động dòng khí Tiên thiên tràn vào hai tròng mắt, sử dụng Phán nhãn mà quan sát xung quanh.
***********
ĐA TẠ MÌNH CHỦ Kakyoin VÀ TIỂU THƯ huyenlinh95 ĐÃ DONATE NHÉ ^^ CHÚC CHƯ VỊ CUỐI TUẦN THẬT NHIỀU NIỀM VUI CÙNG NGƯỜI THÂN VÀ GIA ĐÌNH...
P.S: TỪ SAU KHI BỊ COVID HỒI THÁNG 3, ĐẾN TẬN LÚC NÀY MÀ CẢM GIÁC CƠ THỂ CỨ HAY BỊ BỆNH LẶT VẶT... CHẲNG BIẾT DO BIẾN ĐỔI KHÍ HẬU TOÀN CẦU NGHIÊM TRỌNG HƠN HAY DO ĐỀ KHÁNG CƠ THỂ BỊ GIẢM NỮA... MẤY NAY CỨ BỆNH 1 TRẬN NẶNG, 2 TRẬN NHẸ THAY PHIÊN NHAU HOÀI... :((((